Máy giặt rung ầm ầm, cái xác già cỗi rít gào chuyển động,cuối cùng sau mấy cơn hắt xì hắt xì liên tục thì cũng dừng lại, như bàgià vừa chạy marathon năm ngàn mét, dù đã đến đích cũng mệt không đứngnổi.
"Vắt đồ thôi mà làm như máy bay cất cánh". Người đó tựa vào khungcửa, nhíu mày nhìn cái máy giặt của tôi. "Đổi nó đi, coi chừng có ngàynó phát nổ".
Tôi cười cười, không phản bác, lấy quần áo đã vắt xong ra. "Ký túc xá mà có máy giặt xài là tốt rồi, còn ăn mày đòi xôi gấc? Đừng nhìn nó cũmà khinh, tuyệt đối chất lượng đấy, 'ba mươi năm vẫn còn chạy tốt' ".
Anh cũng cười, đưa tay đón lấy thau đồ, cùng đi lên sân thượng phơi."Em cũng không thể cứ ở đây mãi được, muốn định cư thì thuê căn hộ khácsẽ tốt hơn".
Tôi giật mình, vùi đầu phơi đồ, làm như không nghe thấy, phơi xongthau này chuẩn bị thau khác, lúc lấy quần áo sạch ra, tay tôi treo giữakhông trung, bất động. Chiếc túi màu xanh nhạt, phía trước in hai chữmàu hồng : Bích Sóng.
Yêu đến nghiện, thói quen đáng sợ này vì sao không thay đổi được? Tôi thu tay lại, cúi xuống nhìn vào lồng giặt đơ như khúc gỗ. Nửa thángtrước, xe lửa mang Trần Dũng ra đi, suốt nửa tháng tôi cố gắng điềuchỉnh tâm tính từng giây phút một, sự đau khổ ngày đầu đã biến thànhchết lặng như hôm nay, quá dài, mười lăm ngày như mười lăm thế kỷ. Dầndần tôi cũng khá hơn, không khóc, không giận, không kích động, bìnhthường ăn uống, bình thường đi làm, rảnh rỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869687/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.