Tiếng ồ ồ của điều hòa cũ kỹ quá lớn đánh thức tôi, khôngngủ lại được, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi với tay lấy đồng hồ, vừađúng mười hai giờ. Nhắm mắt lại suy nghĩ : vừa rồi mấy lần nhỉ? Aiz, bagiờ lửa tình nồng cháy, thậm chí không nhớ nổi chi tiết cụ thể.
Tôi đứng dậy xuống giường, thắt lưng đau đến nghiến răng nghiến lợi,trần trụi đứng trên mặt đất trừng mắt giận dữ với cái giường ván gỗ :miền Nam đất lành cái gì, nơi phì nhiêu tươi tốt như vậy sao không chịutrải giường êm êm một chút? Xoa thắt lưng, tôi âm thầm lắc đầu, nghĩbụng tính mình đúng là trẻ con. Biết rõ giận cá chém thớt là thêm tộinhưng cứ nhìn gương mặt cầu xin vô tội của Trần Dũng là tôi lại ăn không tiêu cục tức. Ai nói tình xa là tình đẹp, ai nói tiểu biệt thắng tânhôn, củi khô lâu ngày gặp phải lửa nóng cũng đốt khói mù mịt đó thôi.
Trời thì nóng như đổ lửa, thân thể lại phản bội tình cảm, mặc dù cốgắng cách xa nhưng vẫn cứ dính vào cùng nhau. Đủ tư thế, đủ địa điểm,chúng tôi là người đàn ông và người đàn bà cuối cùng trên thế giới, quên đi tương lai, sống chết quấn lấy nhau, chôn tuyệt vọng và oán hận dướiđáy lòng.
Sao không thể ngồi xuống và chỉ nói chuyện với nhau chứ? Chẳng lẽchúng tôi còn không hiểu tình dục vừa phải có lợi cho thể xác và tinhthần còn đẩy nó đi quá giới hạn tất có tác dụng phụ ư. Ân Sinh và TrầnDũng cùng quay cuồng, thực sự là đáng xấu hổ!
Tôi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869686/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.