Một câu này của Lục Tự, khiến cho đáy lòng Mạc Yên dao động. Cô hơi cúi đầu, cười gượng gạo:"Thật không giống anh. Anh nên... có lẽ nên ra điều kiện thì hơn"
"Phải không?"
Một từ "không" ở cuối được ngân rất dài, trầm ngâm một lúc, Lục Tự giống như đang cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó liền cười, trong mắt thấp thoáng ý vị trêu đùa:"Ừ. Có lẽ em nói không sai. Tôi nên ra điều kiện thì hơn"
Mạc Yên ngẩng đầu, mở to mắt. Từ bao giờ mà cô nói gì Lục Tự cũng chịu nghe theo thế.
"Một nụ hôn, một điều kiện, thế nào?"
Mạc Yên cảm giác như vừa chính tay lấy đá đập vào chân mình. Thật sự muốn tát mình một cái, đau quá đi mất!
Vẻ mặt ngơ ngác của Mạc Yên khiến Lục Tự rất muốn cười phá lên nhưng phải cố nhịn lại, độ cong trên khóe môi vẫn giữ nguyên như trước, chỉ có hai mắt càng ngày càng sáng. Màu hổ phách rực rỡ như lưu ly bảo thạch, càng nhìn càng không thể dời mắt.
Lục Tự cứ từ từ tiến lại gần, cười giảo hoạt như hồ ly. Đến khi anh còn cách mình vài bước, Mạc Yên theo bản năng đứng bật dậy khỏi ghế, mặt nhăn thành một đoàn. Cái gọi là tự nói tự bào chữa chính là:"Đổi... đổi cái khác được không?"
Hừm. Nghe cái giọng lắp bắp của cô kìa.
Lục Tự giả bộ nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu, tỏ ra không đồng ý. Anh áp sát Mạc Yên tới bờ tường, Mạc Yên hơi luống cuống, theo phản xạ vung tay về phía trước đánh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534245/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.