Mãi một lúc lâu sau, Mạc Yên mới thoát khỏi vòng tay Lục Tự, quay lại nhìn anh. Đôi mắt trống rỗng của cô dần lấy lại tiêu cự, cũng dần dần được lấp đầy bởi một thứ cảm xúc khác.
Hận.
Lục Tự thoáng chấn động. Mạc Yên đã cụp mi mắt, bước nhanh ra ngoài. Cô không muốn ở nơi này thêm một giây một khắc nào nữa. Ba ngày sau đó, Mạc Yên nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Đến khi Lục Tự phá cửa bước vào, chính là thấy cô ngồi thu mình ở một góc. Căn phòng tối om như mực được bật sáng, gương mặt Mạc Yên tái nhợt cùng với đôi môi khô nứt. Lục Tự bước nhanh đến, giang tay ôm cô vào lòng. Mạc Yên không tránh, chỉ hé đôi mắt đã tràn ngập tơ máu, khẽ thì thào:"Bây giờ tôi muốn ở một mình cũng không được phép đúng không?"
Nơi ngực trái như thắt lại, lần đầu tiên trong đời, Lục Tự cảm thấy hối hận. Ép buộc cô chính tay giết người, có lẽ là sai rồi, có lẽ là anh đã nóng vội quá. Nhưng biết làm sao đây, mỗi lần nghe thấy tin Thẩm Sơ Vũ báo rằng cô lại tìm cách trốn đi, anh lại không chịu nổi. Anh từng nghĩ, chỉ cần cho cô thời gian thích ứng, chỉ cần cố gắng đối tốt với cô, cô sẽ hiểu được, cô nhất định sẽ hiểu được.
Cố đè lại một tiếng thở dài, Lục Tự mở miệng gọi khẽ
"Bé con"
Hai hàng mi dài của Mạc Yên run rẩy, cô ngắt lời anh:"Anh nói không sai, tôi bây giờ đã không thể quay lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534234/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.