Mạc Yên khẽ chớp hai hàng mi dài, thoáng một cái, đã ba năm, ba năm hai người quen biết. Cô năm nay đã 21, anh cũng đã tốt nghiệp, chính thức tới phòng khám kia làm việc. Nhìn người đàn ông trước mặt quay lưng về phía cô, mải mê thu xếp dụng cụ mà không nói với cô một lời, Mạc Yên không khỏi thở dài một hơi, Đường Đường này, không phải là lại giận rồi chứ.
Mạc Yên đành phải từ trên ghế đứng dậy, đi tới đằng sau lưng của anh, vươn một tay kéo kéo một góc áo, thấp giọng gọi
"Đường Đường"
Người nào đó vẫn không có phản ứng
"Đường Đường". Lại thử gọi một tiếng nữa. Đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng dụng cụ lạch cạch cùng với hơi thở đều đều.
"Thôi vậy. Em về đây". Cô thở dài một hơi, tiếng bước chân vang lên trong căn phòng nhỏ, sau đó là sự im lặng tới đáng sợ, giống như cô thực sự đã đi khỏi. Đường Viễn vội vàng bỏ đồ trên tay xuống mà quay lưng lại, cô gái nào đó vốn tưởng như đã bỏ đi lại đang đứng trước mặt anh, cười hì hì hai tiếng, nghịch ngợm le lưỡi:" Đường Đường"
Mắt thấy Đường Viễn hơi ngây ra, sau đó mím chặt đôi môi mỏng, Mạc Yên cũng không dám đùa nữa, một hai bước đã chạy tới trước mặt của anh, trưng ra một cái vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, giống như là viết mấy chữ ở trên mặt
"Em biết lỗi rồi mà, đừng giận nữa"
"Nhé?"
"..."
"Nhé?"
"..."
"Em cũng không phải cố ý đi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534212/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.