Từ rất lâu trước đây, Khương Dư Sanh đã phát hiện ra một điều. 
Mặt mày Bạc Tô rất đẹp, cũng rất đa tình. 
Rõ ràng là một người xa cách hơn bất kỳ ai khác, đôi mắt đen của cô hiếm khi biểu lộ cảm xúc, nhưng khi chăm chú nhìn một người, luôn tạo cho người đó ảo tưởng về tình cảm. 
Khương Dư Sanh đã rơi vào cái bẫy này vô số lần. 
Lần này nàng không thể nuông chiều bản thân được. Nàng buộc mình phải phớt lờ nhịp tim có phần rối loạn của bản thân, dửng dưng rời mắt khỏi mắt cô, bình tĩnh đáp: "Nếu chị cảm thấy cần thiết thì cứ vậy đi." 
Không lạnh lùng, không cứng rắn, cũng không dịu dàng. 
Nàng không có ý định giải thích cho cô lý do tại sao trước đó lại xóa đi. Nàng tin rằng với đầu óc lõi đời và tinh tế của Bạc Tô, sẽ không thể không hiểu được ý nghĩa từ chối còn dang dở trong lời nói của nàng. 
Rõ ràng, Bạc Tô đã hiểu. 
Cô im lặng, không nói gì trong vài giây. 
Khương Dư Sanh tưởng rằng cô đã bỏ cuộc, không ngờ sau vài giây, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng xào xạc yếu ớt của Bạc Tô. Cô đang lục lọi trong túi xách của mình, tiếp theo là hai tiếng bíp từ phía sau phát ra từ túi bên hông. 
Khương Dư Sanh ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn Bạc Tô. 
Bạc Tô cầm điện thoại bằng cả hai tay, như thể vừa thao tác xong, ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt cả hai giao nhau trong không trung, không biết Bạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-mat-troi-chieu-roi/3390904/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.