NGOẠI TRUYỆN:
1.
Bất tri bất giác, tám năm đã trôi qua.
Vì biểu hiện tốt của mình, Lâm Trạch Khê được giảm án, được phóng thích sớm.
Trên du thuyền sang trọng, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm Trạch Khê khi đang hóng gió biển.
Hắn nói với tôi rằng Ôn Lạc Sa đã đạt được ước muốn, bọn họ kết hôn.
Nhưng cuộc sống sau hôn nhân của hai vợ chồng mấy năm nay rất khó khăn, hai người khuyết tật lại gặp trở ngại trong công việc nên chỉ có thể tiêu xài hết số tiền dành dụm trước đây.
Mà Ôn Lạc Sa lại bắt đầu nghiện cờ bạc.
Bất cứ khi nào anh ấy có thể nhìn thấy một tia sáng, Ôn Lạc Sa sẽ lại kéo anh ấy vào, cùng nhau chìm vào vũng lầy.
Một năm nữa trôi qua, lúc này tôi đang lướt sóng ở Úc.
Lâm Trạch Khê trưởng thành đột nhiên lọt vào tầm mắt của tôi, hắn mang theo một phong thư.
Tôi lau khô tay, nhìn thấy nét chữ quen thuộc và tao nhã trên đó, nghi hoặc nhìn Lâm Trạch Khê.
“Ôn Tinh Trầm, qua đời.”
Tay tôi đông cứng lại, hơi thở của tôi dao động trong giây lát, nhưng vẻ mặt của tôi không hề thay đổi.
“Ôn Lạc Sa nghiện cờ bạc, nhưng Ôn Tinh Trầm chưa bao giờ từ bỏ cảm giác tội lỗi và trách nhiệm với cô ấy, không hề từ bỏ cô ấy, không ngừng sửa chữa những lỗ hổng của cô ấy. Những năm này trôi qua rất thảm.”
Tôi khẽ “Ừm” một tiếng.
2.
“Tôi đã nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-loi-chia-tay-voi-qua-khu/3329488/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.