Chương trước
Chương sau
Hứa Miểu cùng Kim Tiền là hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Cậu là loại hình không thích thân cận nhiều người, có chút lạnh lùng, nội tâm tương đối mâu thuẫn khi cùng người xa lạ ở chung, chỉ muốn ở trong vòng bạn bè quen thuộc của mình.
Mà Kim Tiền lại là loại người náo nhiệt, thích kết bạn, luôn có cảm giác mang lại nguồn năng lượng, lúc ăn cơm đề tài trò chuyện không ngừng, thiếu chút nữa đã tra ra gia phả của Hứa Miểu.
Ăn xong một bữa cơm, Kim Tiền cơ bản đã biết rõ về câu chuyện của cậu và Giang Nhất Phàm, mà Hứa Miểu ngay của tuổi của anh ta cũng không biết.
Cậu cảm thấy Kim Tiền rất thích hợp làm cảnh sát nằm vùng, so với điều tra viên còn cao cấp nhiều hơn, lặng lẽ không tiếng động mà khai thác hết thông tin.
Kim Tiền bị chuyện tình của bọn họ làm cảm động, hơi có hối hận vì lúc bắt đầu còn muốn giới thiệu cậu với người khác.
"Không có chuyện gì." Hứa Miểu an ủi anh ta, nói "Tôi cũng không coi đó là chuyện quan trọng."
Kim Tiền vừa nghe, nhất thời vì em của bạn trai mà bất bình, nói, "Cậu là không biết cậu ta đâu, cậu ta đặc biệt ưu tú, tôi có một người bạn cũng thích cậu ta, mà chỉ có điều cậu ta đối với bạn tôi không có cảm giác, may là bạn tôi hiện tại cũng có đối tượng khác."
Vừa nói, Kim Tiền lại đưa cho Hứa Miểu xem một tấm ảnh, nói thêm: "Cậu ta hiện tại đang ở thành phố khác làm nghiên cứu khoa học, tầm hai năm nữa mới có thể trở về."
Hứa Miểu liếc nhìn bức ảnh, trong bức ảnh cậu ta nhìn nghiêng, chỉ có một gò má, bất quá nhìn xác thật là đẹp trai.
Cậu hơi suy nghĩ, hỏi Kim Tiền: "Có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu ta không?"
Hứa Miểu cười cười, nói: "Không phải tôi, bạn của tôi vừa vặn độc thân, bọn họ có thể thử xem."
"Vậy không được." Kim Tiền nghiêm túc nói: "Trước tiên cần phải để tôi xem qua, không thể tuỳ tiện liền thử xem."
Hứa Miểu lục danh sách bạn bè tên Đàm Diệu, rất nhanh đã tìm thấy vài tấm hình, đứa cho Kim Tiền xem.
Kim Tiền không tự chủ được nhíu mày lại, nhỏ giọng thầm thì: "Cảm giác không quá tốt..."
Hứa Miểu lấy lại điện thoại di động, nói: "Vậy thôi, xem như không có chuyện gì."
"Làm sao có cảm giác nhìn rất quen?" Kim Tiền lẩm bẩm một câu.
Hứa Miểu nói: "Cậu ta là hội viên của trung tâm môi giới tình yêu, lần trước tôi và cậu ta cùng đến."
Kim Tiền nghĩ tới, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi nói, hèn gì cảm thấy quen mắt."
Từ phòng ăn đi ra, bên ngoài không có một chút gió, khô ráo như mùa hè, chỉ có điều mặt trời bớt nắng mà thôi.
Nhiệt độ vẫn là rất thấp, Hứa Miểu mang theo áo khoác, kéo mũ lên, mặt của cậu càng lúc nhỏ hơn, tóc mái bị mũ ép có chút vướng víu.
Cậu cũng xem như không có gì mà nháy mắt, đem tóc vuốt sáng bên cạnh, đối với Kim Tiền nói: "Tôi về trước, hẹn gặp lại."
"Giờ cậu trở về sao?" Kim Tiền nói, "Tôi có đi xe, nếu không tôi đưa cậu trở về?"
Hứa Miểu từ chối nói: "Không cần, tôi đi bằng xe bus, vừa vặn tiện đường cắt lại mái tóc.
Kim Tiền nhìn tóc của cậu, cười nói: "Tóc của cậu thật hơi dài."
Hứa Miểu cũng lộ ra nụ cười: "Đã lâu không đi cắt, vẫn luôn quên mất."
"Vậy cậu đi cắt tóc đi." Kim Tiền cười híp mắt nói, "Rảnh rỗi liên lạc lại sau."
Hứa Miểu: "Được."
Hứa Miểu đón xe bus, ngồi vài trạm lại xuống xe, đi đến cửa tiệm cắt tóc quen thuộc.
Nhà này đã mở tiệm cắt tóc từ lúc cậu còn học tiểu học, là của một đôi vợ chồng, Hứa Miểu từ nhỏ đã ở chỗ này cắt tóc, bởi vì tiện, cũng bởi vì chỉ tốn có 10 đồng tiền.
Cậu chỉ xén, cũng k hông làm được kiểu gì, thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng một chút là được.
Cắt tóc xong, Hứa Miểu đi về nhà.
Hứa Miểu vừa đi, vừa gửi tin nhắn cho Giang Nhất Phàm, hỏi: "Anh đang làm gì?"
Giang Nhất Phàm trả lời rất nhanh, "Đang chờ em."
Hứa Miểu lại lần nữa cảm giác tim nhảy lên kịch liệt, cậu tăng nhanh bước chân, vừa muốn nhanh về nhà, lại vừa muốn cùng hắn nói chuyện.
"Em cắt tóc."
Gửi xong tin nhắn, cậu liền bổ sung thêm, "Rất đẹp trai."
Giang Nhất Phàm hỏi: "Khi nào thì em về?"
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, trả lời: "Chắc tầm mười phút nữa."
"Được."
Hứa Miểu vừa đi vừa cùng hắn trò chuyện, Giang Nhất Phàm liền gửi tới một tin.
"Đang đi không được chơi điện thoại."
Hứa Miểu ngẩn người, cậu bỉu môi, người này là thiên lý nhãn sao? Làm sao cái gì cũng có thể đoán ra được.
Mặc dù có chút không cao hứng, nhưng mà cậu vẫn làm bé ngoan đáp ứng: "Được thôi."
Hứa Miểu cầm điện thoại di động, tăng nhanh hơn bước chân, mà còn ngại quá chậm, cậu quyết định chạy, áo khoác cùng mũ cũng rớt xuống.
Cậu cũng không dừng lại mà kéo mũ lên, một đường chạy về nhà.
Xuyên qua con hẻm thật dài, tiếng bước chân tại đường nhỏ yên tĩnh vang lên khá lớn.
Mãi cho đến chỗ rẽ lầu, Hứa Miểu mới dừng bước lại, cậu hít thở, nỗ lực làm cho hơi thở bản thân bình ổn, không thể để cho Giang Nhất Phàm nhìn ra cậu đang vội vã.
Hứa Miểu không chút vội vàng bước đi, mỗi bước đều dẫm đến đặc biệt thận trọng, một đường đến trước cửa nhà, cậu không lấy chìa khoá ra mở cửa, mà cẩn thận gõ cửa.
Giang Nhất Phàm có chìa khoá nhà cậu.
Hứa Miểu có hai cái chìa khoá, một cái cho bà Triệu, cho nên phải đi làm thêm một cái chìa khoá, đưa cho Giang Nhất Phàm.
Cái chìa khoá nho nhỏ này, có thể mở ra thế giới của Hứa Miểu.
Chốc lát, Giang nhất Phàm mở cửa, nghiêng người cho cậu vào nhà.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Hứa Miểu, cái kéo cắt tóc của cậu thoạt nhìn thật biết điều, tóc mái ngắn hơn, lộ ra cái trán trắng nõn, giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Hứa Miểu vừa nãy sốt ruột trở về, hoàn toàn quên mất việc mình đã cắt tóc, cậu quá nóng, vội cởi áo khoái, chỉ mắc bộ đồ màu đen, càng tôn lên làn da trắng.
Tầm mắt Giang Nhất Phàm vẫn đi theo Hứa Miểu, lúc cậu đang uống nước, rốt cục cũng đầu hàng mở miệng, "Rất xinh đẹp."
Hứa Miểu đang uống nước, trợn tròn hai mắt, không phản ứng lại: "A?'
"Tóc em." Giang Nhất Phàm lời ít ý nhiều. Ánh mắt lặng lẽ dời xuống, rơi vào trên đôi môi cậu.
Hứa Miểu minh bạch, theo bản năng sờ sờ tóc, đắc ý nheo mắt lại cười, " Không phải chứ, em không đẹp thì ai dám đẹp hơn? Em hồi sơ trung cũng là soái ca đấy!"
Giang Nhất Phàm đã xem qua ảnh tốt nghiệp trung học của cậu (chắc c2 nhỉ) xác thực trong đám người cậu là chói mắt nhất, trước ống kính một bộ dáng đáng yêu.
Thời điểm Hứa Miểu học sơ trung, hoàn toàn chính là điển hình của bệnh trung nhị, ai cũng không phục, dáng dấp một bộ "Ta là vô địch".
Khi đó tuổi còn nhỏ, nữ sinh đều yêu thích loại hình như cậu, cũng có khá nhiều nữ sinh theo đuổi.
Thế nhưng Hứa Miểu lại đang phát bệnh trung nhị thời kì không thể cứu chữa, xem thường cái chuyện tình yêu con nít, lúc đó đều khịt mũi coi thường.
Cậu thậm chí còn nói với người khác kiểu "phàm tục đừng đụng vào tiên nhân như ta", bây giờ suy nghĩ một chút quả thật đây là lịch sử đen tối, tuyệt đối không thể để cho Giang Nhất Phàm biết.
Giang Nhất Phàm chỉ cần biết là cậu từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai.
Hứa Miểu đi vào gian phòng để ảnh tốt nghiệp, thời trung học cơ sở vật phẩm cất giữ đều để trong rương. Cậu có đam mê bảo tồn đồ vật, bất quá sơ trung đồ vật còn ít, chỉ có một cái rương nhỏ.
Cấp ba đồ đạc lưu lại mới gọi là nhiều, thậm chí ngay cả cậu và Giang Nhất Phàm viết một tờ giấy nhỏ đều cũng được giữ lại, đồ bỏ đầy vào cái rương, cái đó cũng được cậu đặt trong một phòng khác.
Có một hộp nhỏ hơn được giấu ở cái tủ phía dưới, thuận tiện thỉnh thoảng cậu hay mở ra xem.
Giang Nhất Phàm đi theo phía sau cậu, thấy cậu khiêng đồ ra, từ trong rương lấy ra một quyển sổ ghi chép.
Còn không đợi hắn mở ra, Hứa Miểu đã nhanh tay giựt lại, còn trừng hắn: "Anh đừng xem!"
Sổ ghi chép có khoá, mà cái khoá đã bị hỏng, cảm giác nó đã già.
Giang Nhất Phàm trầm ngâm một lát, hỏi: "Đây là nhật kí?"
"Không phải." Hứa Miểu đem cuốn ghi chép cất vào, bình tĩnh nói: "Đây chỉ là cuốn vở được thầy giáo cho, bất quá xài không được hai ngày liền đem làm thành vở nháp."
Giang Nhất Phàm nghe vây, hỏi: "Vậy tại sao không thể nhìn?"
Hừa MIểu trầm mặt nháy mắt, càng thêm tàn bạo, nói: "Không thể xem!"
Bên trong cuốn sổ có các hình vẽ cậu vẽ cực kì xấu, thậm chí còn tiện tay ghi chép tâm tình lúc đó, ấu trĩ cực kì, tuyệt đối không thể bị Giang Nhất Phàm nhìn thấy.
Giang Nhất Phàm nhìn thấy bộ dáng cậu sắp tạc mao, thoả hiệp nói: "Được, không nhìn."
Hứa Miểu biệt nữu mà hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục tìm ảnh tốt nghiệp, tìm một chốc mới thấy.
Bức ảnh đã được cậu cất ở trong một cái hộp gỗ nhỏ bên trong, có ảnh tốt nghiệp, có giấy chứng chận, còn có ảnh vào lúc du lịch mùa thu.
Hứa Miểu ôm hộp gỗ ngồi trên một cái ghế, cẩn thận lấy ra bức ảnh, nhìn một phút chốc, đưa cho Giang Nhất Phàm, cảm khái nói: "Anh xem, em có phải rất đẹp trai?"
Giang Nhất Phàm đứng bên cạnh cậu, cầm bức ảnh, để trước mắt mà nhìn lại một lần.
Nửa ngày, hắn mới nói: "Ừ, rất đẹp trai."
Hứa Miều liền đem giấy chứng nhận đưa cho hắn, nói: "Giấy chứng nhận mà cũng chụp đến đẹp như vậy, anh thật quá may mắn bảo bảo, có thể tìm được một bạn trai đẹp mắt như vậy."
Trong giấy chứng nhận, ngũ quan hay tướng mạo của Hứa Miểu đều hiện ra vẻ non nớt ngây ngô, trên mặt phồng hai cái má béo đáng yêu, đôi mắt đen kịt trước sau sáng ngời.
Hứa Miểu có một đôi mắt đẹp, linh động lấp lánh, như là trong bầu trời đêm có một ánh sao giấu trong con mắt của cậu, đặc biệt hấp dẫn người.
Giang Nhất Phàm nhìn chăm chú tấm hình, một lúc lâu mới tìm được âm thanh của mình, trầm thấp nặng nè mà: "Ừm."
Hứa Miểu nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên nhìn hắn, tò mỏ hỏi: "Anh có ảnh lúc đó không? Em cũng muốn thấy."
"Tại nhà ba mẹ tôi." Giang Nhất Phàm liền cầm lấy ảnh tốt nghiệp của cậu, không để ý mà nói: "Ngày khác đưa cho em xem."
Hứa Miểu hai mắt sáng rực lên, tràn đầy phấn khởi gật đầu, "Vậy thì tốt quá, anh nói rồi nha."
Giang Nhất Phàm nhìn thấy cậu hưng phấn, rốt cục cũng có chút ý cười, ngữ điệu cũng biến thành ôn hoà, "Ừ nói rồi."
Không biết nhìn bao lâu, Giang Nhất Phàm cụp mắt nhìn về phía Hứa Miểu, thấp giọng hỏi: "Còn tấm khác không?"
"Không còn." Hứa Miểu nói, "Chỉ có vài tấm thôi."
Giang Nhất Phàm cảm thấy có chút xem không đủ, mà không còn cũng không thể làm gì.
Hắn không tiếng động mà đem bức ảnh bỏ lại vào trong hộp. Hứa Miểu khép lại hộp, đem nó đặt ở trên bàn, đứng lên cười híp mắt lại gần Giang Nhất Phàm.
Bị hôn môi một cách bất ngờ, Giang Nhất Phàm không kịp nghĩ gì nhiều, cơ hồ là theo bản năng hôn trả lại.
Cái hôn này thật dài sau mới kết thúc, Hứa Miểu ngẩng đầu lên, hô hấp có chút bị hụt, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười xán lạn, "Không cần tấm ảnh, anh chỉ cần nhìn em thôi nha."
Bởi vì vừa hôn xong, thanh âm của cậu hơi nhẹ, như là vừa ngậm kẹo sữa, mang theo một tia ngọt ngào.
"Em hiện tại cũng rất đẹp trai." Hứa Miểu mắt cười cong lên, tiếng nói nhẹ nhàng quấn quýt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.