"Nếu cuộc đời em là một bản nhạc, anh chính là nốt vang, cũng chính là nốt trầm nhất."
_______
Được một lúc sau Vương Tuấn Phong mới từ trên phòng đi xuống, mẹ Trịnh và Trịnh Minh An đã ngồi sẵn vào bàn rồi, chỉ còn chờ mỗi cậu thôi. Như thường lệ, Vương Tuấn Phong kéo ghế ngồi kế bên cạnh Trịnh Minh An, khẽ nhìn anh rồi nhìn mẹ Trịnh cười đáp.
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu bận chút việc nên xuống trễ."
"Ôi dào, không sao không sao. Ủa môi cháu bị sao vậy Tiểu Phong?"
Mẹ Trịnh thấy môi cậu đỏ ửng nên hỏi, đứa nhỏ này không biết bất cẩn va vào đâu mà đỏ ửng lên thế kia không biết. Ôi, thật không thể nào khiến cho cái thân già này hết lo lắng được mà.
Trịnh Minh An rụt rè liếc mà qua nhìn hai cánh môi còn đang rỉ máu, vô tình bắt gặp ánh mắt khác thường của cậu đang nhìn mình, anh vội vàng quay lại, cầm bát lên ăn như không có chuyện gì. Mà Trịnh Minh An cũng không phát hiện ra dưới ánh nhìn trần trụi kia, làn da trắng mịn quanh cổ anh bị nhìn đến đỏ lên từ bao giờ.
"Dạ cháu không sao ạ, lúc nãy bất cẩn nên va vào trán papa thôi ạ."
Cứ tưởng mẹ Trịnh sẽ sinh nghi, không ngờ bà quay qua đá cho đứa con độc nhất của mình một cái đau điếng, mắng.
"Con đi đứng kiểu gì mà va vào môi thằng bé như vậy đó hả? Con nhìn xem, bao nhiêu tuổi rồi mà không bỏ được cái tính hấp ta hấp tấp, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-hoang-hon-chot-tat/2679513/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.