"Đặt sinh mạng ta vào tay người, chỉ cần người gật đầu, ta nguyện ý suốt kiếp không rời."
______________
Quay lại với hai cha con Trịnh Minh An, Vương Tuấn Phong dù có khỏe mạnh đến đâu thì so với một nam nhân trưởng thành như Trịnh Minh An cậu vẫn thua thiệt hơn một chút, chưa kể thân hình anh cũng to hơn cậu một chút, chưa kể anh còn cao hơn cậu nữa nên việc đưa anh ra xe vô cùng khó khăn. Người say đến không biết trời trăng mây nước gì bắt đầu nói nhảm, hết lao qua bên này lại lao qua bên kia, thấy ai đi ngang qua có vẻ ngoài trông giống cậu cũng gọi với theo "Tiểu Phong, Tiểu Phong a~."
Nhét Trịnh Minh An vào ghế sau xe còn cậu vòng qua ghế lái, lúc định đạp phanh thì cậu nhớ ra là mình chưa có bằng lái xe. Chửi thề một câu, Vương Tuấn Phong nhìn người ngủ say đằng sau qua kính chiếu hậu, thầm tính toán giờ này đường chắc vắng đi ít nhiều, công an đi tuần không nhiều lắm, cậu cũng không còn sức mang anh ra bên ngoài đón xe nữa. Mặc dù chưa có bằng lái xe nhưng trước đây cậu có học qua lái xe rồi, Trịnh Minh An định đợi cậu đủ mười tám tuổi mới đưa cậu đi làm bằng lái xe. Được rồi! Vương Tuấn Phong hít một hơi, cho xe lăn bánh, chắc không có vấn đề gì đâu.
Có vẻ số của Vương Tuấn Phong quá đỏ, cả quãng đường từ quán bar về nhà không hề gặp trở ngại nào, cũng quá may mắn rồi đi.
Về tới nhà, cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-hoang-hon-chot-tat/2679496/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.