"Đặt sinh mạng ta vào tay người, chỉ cần người gật đầu, ta nguyện ý suốt kiếp không rời."
______________
Quay lại với hai cha con Trịnh Minh An, Vương Tuấn Phong dù có khỏe mạnh đến đâu thì so với một nam nhân trưởng thành như Trịnh Minh An cậu vẫn thua thiệt hơn một chút, chưa kể thân hình anh cũng to hơn cậu một chút, chưa kể anh còn cao hơn cậu nữa nên việc đưa anh ra xe vô cùng khó khăn. Người say đến không biết trời trăng mây nước gì bắt đầu nói nhảm, hết lao qua bên này lại lao qua bên kia, thấy ai đi ngang qua có vẻ ngoài trông giống cậu cũng gọi với theo "Tiểu Phong, Tiểu Phong a~."
Nhét Trịnh Minh An vào ghế sau xe còn cậu vòng qua ghế lái, lúc định đạp phanh thì cậu nhớ ra là mình chưa có bằng lái xe. Chửi thề một câu, Vương Tuấn Phong nhìn người ngủ say đằng sau qua kính chiếu hậu, thầm tính toán giờ này đường chắc vắng đi ít nhiều, công an đi tuần không nhiều lắm, cậu cũng không còn sức mang anh ra bên ngoài đón xe nữa. Mặc dù chưa có bằng lái xe nhưng trước đây cậu có học qua lái xe rồi, Trịnh Minh An định đợi cậu đủ mười tám tuổi mới đưa cậu đi làm bằng lái xe. Được rồi! Vương Tuấn Phong hít một hơi, cho xe lăn bánh, chắc không có vấn đề gì đâu.
Có vẻ số của Vương Tuấn Phong quá đỏ, cả quãng đường từ quán bar về nhà không hề gặp trở ngại nào, cũng quá may mắn rồi đi.
Về tới nhà, cánh cửa rào tự động mở ra, cậu trực tiếp chạy xe vào bên trong, đậu ở ngay cửa chính. Việc quan trọng bây giờ là làm sao cậu có thể đưa cục thỏ bông to xác này vào nhà đây, đúng là thỏ cơ bắp Trùng Khánh mà.
"Papa, papa dậy đi, về tới nhà rồi ạ."
Trịnh Minh An:...
"Papa, papa tỉnh tỉnh."
Trịnh Minh An:...
Vương Tuấn Phong:...
Gọi mấy lần anh không tỉnh dậy, cậu đành nửa lôi nửa kéo anh vào trong nhà, mà phòng anh ở tận tầng ba, Vương Tuấn Phong cố lắm cũng chỉ có thể đưa anh tới tầng hai mà thôi. Vừa hay phòng cậu ngay tầng hai, cậu nhanh trí đem luôn anh vào phòng mình ngủ tạm một đêm, xin lỗi cậu đã cố gắng hết sức rồi.
Đặt được anh nằm lên giường, Vương Tuấn Phong cũng theo đó xụi lơ ngồi xuống sàn thở hồng hộc. Đưa anh lên tới tầng hai mà cứ như bị thầy giáo thể dục phạt chạy 20 vòng sân trường vậy, mệt muốn lả người. Thầm nghĩ sau này phải chú ý chăm chỉ đếm phòng tậm gyms một chút, nếu không sao có thể bảo vệ được anh đây.
(Xin lỗi, tôi cũng tập gym nhưng mà nó lạ lắm ;-;
Người yếu xìu hà, cân thì cứ tăng đều đều ಥ‿ಥ)
Người trên giường bắt đầu cựa quậy không yên, anh đạp chăn, đạp luôn Vương Tuấn Phong mới mò lên giường xuống sàn tất, theo bản năng nới lỏng cà vạt của mình, miệng gào khát. Thử thách tìm t𝗋ang gốc, géc gô ﹛ T𝗋UmT𝗋u𝘆ện﹒𝗩n ﹜
"Nước... Khát quá... nước."
Vương Tuấn Phong:...
Vương Tuấn Phong lồm cồm bò dậy, lê thân thể vừa đau vừa mệt xuống nhà dưới lấy nước cùng canh giải rượu cho anh.
Được rồi, ba cậu là nhất.
Vài phút sau cậu mang nước và canh giải rượu lên, vừa vào tới cửa cậu muốn làm rớt luôn ly nước trên tay xuống đất. Trịnh Minh An ở trên giường cậu nằm bất động, cúc áo mở hai ba cái làm lộ ra làn da trắng mịn, cà vạt vắt vẻo càng làm khung cảnh thêm quyến rũ mê người. Chăn hoàn toàn rơi xuống đất, hai cái gối cũng chung số phận nằm mỗi cái một nơi, dù căn phòng này đã mấy năm rồi cậu không dùng đến nhưng đồ đạc vẫn luôn ngăn nắp gọn gàng chứ không hề bừa bộn một chút nào.
Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, đôi lúc trong vô thức than nóng, hai tay quơ loạn muốn cởi áo ra nhưng không được, ấm ức kéo kéo mấy cái rồi lăn lộn trên giường.
Bình thường lúc ngủ Trịnh Minh An ít khi mặc nhiều quần áo, chỉ phong phanh mỗi áo sơ mi trắng cùng quần đùi mà thôi, mấy hôm nóng quá anh còn chẳng thèm mặc áo nữa cơ, còn bây giờ anh một thân âu phục với cả mồ hôi nữa chắc anh đang khó chịu lắm.
Vương Tuấn Phong tiến đến đỡ Trịnh Minh An ngồi dựa vào lòng mình cho anh uống hết ly nước mới bắt đầu cởi bớt đồ cho anh.
Trịnh Minh An uống nước xong có chút thanh tỉnh hơn một chút, anh ngồi ngốc một chỗ nhìn Vương Tuấn Phong từng chút từng chút cởi đi đồ trên người mình, cười khúc khích. Cậu cởi vớ thì anh rụt chân lại, cậu giật lại anh lại đưa chân qua bên kia, đá loạn liên hồi không cho cậu cởi, làm như chơi đến vui vẻ vậy.
Thôi rồi, say đến biến thành một bộ dạng trẻ con luôn rồi.
Vương Tuấn Phong cười khổ, dỗ dành.
"Papa, papa ngoan, papa cho con cởi quần áo ra nha, không cởi ra papa sẽ khó chịu, lát nữa con lau người giúp papa, có chịu không?"
Trịnh Minh An bây giờ cứ như một đứa trẻ con, gật đầu rồi lắc đầu. Vương Tuấn Phong hết cách đành kẹp hai chân anh lại, một phát lột ra. Động tác nhanh gọn chỉ một khắc sau Trịnh Minh An không còn một mảnh vải che thân nằm trước mặt con sói đói thèm mồi kia. Len lén nuốt một ngụm nước bọt, cậu đấu tranh tư tưởng hồng đá bay cái suy nghĩ đồi bại kia với người ba nuôi đang say đến không biết trời trăng gì của mình, nhẹ nhàng kê cho anh một cái gối nằm cho thoải mái.
Thời khắc gương mặt cậu kề sát gương mặt anh, Trịnh Minh An câu cổ cậu lại, lấy tay chọt chọt má cậu, cười đến là vui vẻ.
"Cún con a, cún con đáng yêu quá."
Trong tiềm thức cậu nhớ lâu lắm rồi Trịnh Minh An chưa gọi cậu lại bằng cái tên này, lúc đó cậu mới mười mấy tuổi, nghe papa gọi mình là cún con liền không vui, giận dỗi không cho anh gọi nữa. Trịnh Minh An không biết khuyên cậu thế nào nên đành chấp thuận không gọi nữa, đến sau này cậu có hối hận cũng đã muộn.
____________
🍀Kéo rèm, gia đình tâm sự mỏng👀💦
Vương Tuấn Phong: Trịnh Minh An, anh gọi em như trước đây đi, làm ơn, một lần thôi cũng được.
Trịnh Minh An: không cần, cậu không xứng.
Dii: ấy khoan •́ ‿,•̀
Vụ gì hot? Hai người bị làm sao ấy?
•́ ‿,•̀
Vương Tuấn Phong, Trịnh Minh An: không cần cô lo!
Dii: ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅)
Hai người hắt hủi tui, tui ngược chít hai người ಥ‿ಥ
Ngược là đam mê, ngược là niềm vui, là hạnh phúc bé nhỏ trong cột sống đầy rẫy drama của tôi. Tôi toxic nên thích drama, hai người cứ đợi đấy cho tôi ಥ‿ಥ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]