Chương trước
Chương sau
Diễn đàn xôn xao bàn tán như vậy không lý nào Diệp Nhã Kỳ được để yên. Hiện tại đâu đâu cũng thấy người réo tên Diệp Nhã Kỳ đòi cô giải thích việc tin đồn Vương Tuấn Phong là bạn trai cô. Diệp Nhã Kỳ tức tối vứt hết đồ đạc trên bàn xuống đất. Tại sao chỉ một cái tin từ một tài khoản vô danh nào đó bảo Vương Tuấn Phong thích đàn ông thì mọi người trong trường đều tin mà quay lưng lại với cô. Trong khi đó cô và Vương Tuấn Phong đi chung với nhau họ cũng nhìn thấy còn gì. Từ đầu cô đã không trông mong gì vào đám người "gió chiều nào theo chiều đó" rồi. Hiệu ứng đám đông rất đáng sợ, chỉ có điều người trong cuộc họ còn không nhận ra bản thân chỉ là hùa theo đám đông mà thôi.

Diệp Nhã Kỳ không nghĩ tới cô ta chỉ ôm Vương Tuấn Phong một cái không hơn không kém lại mang đến cho cô nhiều rắc rối như vậy. Trước tiên phải kể đến đám nữ sinh ban đầu không ưa gì cô bắt đầu lên mạng chửi rủa, nói cô là đồ không biết liêm sỉ. Mọi chuyện không ngừng lại ở đó, mấy lời ra tiếng vào bên tai khiến cô không tài nào chịu được đành phải xin giáo viên chủ nhiệm cho mình về nhà với lý do bị đau bụng.

Từ xưa đến nay các bậc cha mẹ luôn quan niệm rằng bạo lực học đường là giáo viên đánh đập hay chửi mắng học sinh, nhưng họ không biết rằng dù giáo viên có đánh đập hay chửi mắng họ như thế nào cũng không sánh bằng bị chính bạn bè xung quanh mình bạo lực bằng lời nói, những lời nói tưởng chừng như vô hại đó không biết đã hại chết bao nhiêu sinh mạng. Trong khi nạn nhân của bạo lực học đường đang phải chịu khủng hoảng về mặt thể chất lẫn tinh thần thì những kẻ bạo lực học đường đang hả hê với chiến tích của mình, vui sướng trên nỗi đau của người khác. Bọn họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả loài quỷ dữ. Một con quỷ đội lốt người.

Mệt mỏi là thế, nhưng Diệp Nhã Kỳ nào có để yên cho kẻ làm cô phải chịu nhục. Diệp Nhã Kỳ nhờ mối quan hệ của ba mình làm cho nhà trường giấu nhẹm chuyện này đi, đồng thời răn đe học sinh không được nhắc đến vấn đề này nữa. Chỉ trong một ngày hầu như toàn bộ bài viết của ngày hôm đó bay đi sạch sẽ, vài tài khoản nói sâu vào vấn đề này đều bị nhà trường tra ra mà khóa tạm thời. Cả trường phút chốc trở lại quỹ đạo của nó, cũng là lúc Diệp Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Sân trường im ắng bỗng phát ra tiếng hét chói tai của một cô gái.

"Vãi, sao tài khoản của tao bị khóa con mẹ nó rồi? Hu hu hu hu hu."

Vương Tuấn Phong và Lý Bạch Long bịt hai bên lỗ tai lại, nhìn nhau cười hả hê.



Cho chừa cái tật lên mạng gây nghiệp nha cô bạn.

Trong lúc Hạ Tiểu Dii đang bận ôm điện thoại "đắp mộ" cho cái tài khoản của mình, Diệp Nhã Kỳ từ đâu đi tới trước mặt Vương Tuấn Phong. Hạ Tiểu Dii ngước lên lảm nhảm mấy câu.

"Hừ, đúng là âm hồn bất tán, quỷ nữ khắp nơi."

Diệp Nhã Kỳ cũng không khác gì cô, cô ta cũng có ưa gì Hạ Tiểu Dii đâu, chả là Hạ Tiểu Dii là bạn của Vương Tuấn Phong, cô không muốn gây thêm phiền phức cũng như dọn đường sẵn cho cái chức bạn gái của cậu.

Tai Vương Tuấn Phong còn đau nhức sau khi nghe giọng hót với tầng số cao của con bạn thân, cậu trực tiếp lơ luôn người đứng trước mặt mình, quay sang vỗ vai Hạ Tiểu Dii bảo cô nín đi, lát nữa cậu tìm người giúp cô mở khóa tài khoản.

Cảm thấy không thể để Vương Tuấn Phong tự bắt chuyện với mình, Diệp Nhã Kỳ cười đon đả chào hỏi.

"Mọi người đều ở đây à?"

"Không lẽ ở dưới địa ngục?"

Lý Bạch Long bật cười kí đầu cô một cái. Con nhỏ này miệng nhanh hơn não, nói không thèm suy nghĩ lấy một giây.

"Ý mình không phải như thế."

"Chứ ý mày là gì?"

"Ý mình là..."

"Thôi."



Hạ Tiểu Dii cắt lời.

"Có gì thì nói luôn đi, vòng vo làm gì, mỏi mồm."

Diệp Nhã Kỳ cứng người. Nếu không phải đang ở trong trường thì có lẽ cô đã nghĩ Hạ Tiểu Dii là lưu manh đầu đường xó chợ rồi. Học trong một ngôi trường danh giá mà cách nói chuyện của cô ta cứ như mấy bà bán cá ngoài chợ vậy. Sỗ sàng. Theo cô được biết thì gia đình Hạ Tiểu Dii chỉ thuộc dạng khá giả, không phải dạng người quyền cao chức trọng để có thể học trong ngôi trường này.

Ban đầu Vương Tuấn Phong định để cho hai người con gái đấu khẩu với nhau, lúc này cậu nhận ra ánh mắt phán xét của Diệp Nhã Kỳ đang dán lên người con bạn mình, trong lòng có chút khó chịu.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Thôi không nhìn Hạ Tiểu Dii nữa, Diệp Nhã Kỳ nhẹ nhàng cười với Vương Tuấn Phong.

"Mình có chút việc muốn nhờ cậu giúp, không biết cậu có đồng ý hay không."

"Cứ nói."

Vương Tuấn Phong không thích vòng vo, nhất là với phụ nữ.

"À, mình có yếu một vài môn, cho nên..."

Vương Tuấn Phong nhíu mày.

"Cho nên?"

"Cho nên cậu có thể dạy kèm cho mình không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.