CHƯƠNG II: NHỮNG BƯỚC TẮT, BƯỚC NGANG
Bình minh không đến muộn. Đúng giờ. Đúng hẹn. Đúng như quy trình vốn dĩ sẵn có xưa nay. Tiểu Vũ lệu bệu chia tay mẹ ở một buổi bình minh nữa mà cả hai mẹ con vô hình trung đã không hẹn mà cùng nhau đón suốt chừng đó năm trời. Bác Đạm lùi hẳn về phía sau, để khoảng riêng cho hai mẹ con. Bác thi thoảng nhìn qua, vẻ như đang dò chừng thái độ, cảm xúc của mẹ để có thể đến ôm mẹ, động viên mẹ kịp thời. Tiểu Vũ nhìn thấy hành động, dẫu rất nhỏ ấy của bác Đạm, và thấy yên bình đến lạ lùng. Tiểu Vũ đi, phải đi, theo con đường mà cả mẹ và Tiểu Vũ đều biết cô cần phải đi, để lại mẹ với người đàn ông mà cô không thật sự biết mình đã quen chưa. Dẫu sao, Tiểu Vũ cũng không còn thấy lo sợ nữa - nỗi sợ không tên và cũng không muốn chạm đến, vì đâu đó sẽ có chỗ cho cảm xúc không mấy hay ho - và có lẽ như thế có nghĩa, cô đã thấy yên tâm phần nào về mẹ, về mối quan hệ mong rằng sẽ không đem đến cho bà thêm những chông chênh trong cuộc đời.
- Tiểu Vũ! - Có tiếng gọi, nghe chừng không quen. - Tiểu Vũ!
Tiểu Vũ và mẹ quay hẳn lại, cau mày, cố nhớ. Cô không chắc mình có quen người đang lao đến, vẫy lia vẫy lịa về phía cô và mẹ vẫn đứng cạnh nhau hay không?! Tiểu Vũ vốn không phải người lạnh lùng, nhưng từ khi mất mát đổ xuống đời cô và mẹ, cô đã tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-giac-mo-em-thuoc-ve/87927/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.