Cậu ta giống như Cao Chí Viễn (*) trong bộ phim cô mới xem gần đây vậy, chỉ là trẻ con hơn nhiều.
Giống như mọi ngày, Trần Thanh Hân lại kéo Khánh Dương xuống căn tin càn quét.
- Ăn chậm thôi, người ta không tranh của cậu.
Nhìn cô gái đang ăn từng miếng từng miếng mì ra vào trong miệng, yết hầu Khánh Dương lần lượt chuyển động.
- Tôi ăn với được không..?
Cậu liếm môi, từ trước đến nay nhà cậu đều không cho cậu ăn gì ở căn tin, chỉ có thể ăn đồ đầu bếp riêng nấu. Cậu sớm đã bức bách, muốn được như các bạn khác, chật chội chen chúc mua đồ, rồi cùng cười đùa vừa ăn vừa nói chuyện.
- Được, được, thiếu gia, đũa đây. À, uống nước ngọt nữa. Cho cậu hết.
Nói rồi hai người chũi đầu vào cùng ăn hết một bát mì trộn.
- Ngon quá đi, tôi ăn với được không?
Giọng nói lạ vang lên.
Trần Thanh Hân cáu kỉnh chưa kịp ngẩng đầu lên, cố ăn nốt mì, tay đưa ra xua xua nói:
- Không, hết rồi đây không thấy à?
Lúc ấy một tiếng đập đũa chói tai vang lên, cô hoảng hốt nhìn Khánh Dương:
- Cậu nổi điên gì thế, làm tôi hết hồn.
Rồi cô mới quay qua giọng nói vừa vang lên. Thì lúc ấy, chính lúc ấy cô nhận ra mình đã toi rồi.
Thực sự đi rồi. Trong một giây nào đấy cô nghĩ hồn mình đã thoát xác một lúc.
Cô sợ sệt quay ra nhìn Khánh Dương, lông mày cậu ta nhăn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dinh-doi-phia-sau-truong/2647487/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.