Cuộc hội thoại mơ hồ vẫn diễn ra, chỉ có Thanh Hân từ đầu đến cuối là không hiểu gì cả.
- Đi thôi.
Khánh Dương kéo tay Thanh Hân ra khỏi đám đông đang dần kéo đến tìm hiểu chuyện đang diễn ra. Cậu dùng sức, nhanh chóng chạy thục mạng lên trên sân thượng. Vì nơi đây ít người, lại tránh được tai mắt. Không gian yên ắng cùng đống bàn ghế dụng cụ ngổn ngang che khuất đi bóng dáng hai học sinh ở 1 góc khuất.
Dù gì trường cũng có năm tầng, kéo từ căn tin lên tầng năm cũng thật là quá đáng. Cô chửi thầm.
- Gì thế, cậu là trâu bò hay sao mà nhiều sức vậy?
Cô thở hồng hộc, lau mồ hôi chảy từng dòng túa ra trên trán, từng cơn gió lạnh thổi qua lại thấy thoải mái vô cùng.
- Tôi.... không hiểu gì hết.
Cô ngồi xuống, ánh mắt nhọc nhằn cùng hơi thở nặng nề nhìn Khánh Dương.
- Hắn ta là Phạm Gia Khánh, gia đình hắn...từng làm việc cho gia đình tôi.
Cậu ta cúi đầu ngồi xuống đất, hai tay đan lại vào nhau rồi gục đầu vào tường, thở dài khẽ nói tiếp:
- Một tháng trước, ngày 13 tháng 5 năm 2020. Hôm ấy có mưa, bố cậu ta đang lái xe chở bố tôi về, vì ông ấy vốn là tài xế..
Vốn khi ấy đã là nhá nhem tối, bầu trời đen kịt và mặt đường thì lầy lội. Tính tình của bố tôi cũng không dễ chịu với tử tế gì, ông ấy mắng nhiếc thậm tệ cha của Gia Khánh rằng đã đến đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dinh-doi-phia-sau-truong/2647483/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.