Trần Khánh Dương đứng bấm điện thoại bên chiếc xe đạp màu vàng của Thanh Hân. Vừa bấm điện thoại, cậu vừa ngoái nhìn về phía hành lang ở ngay trước mắt. Càng đợi càng thấy cậu ta mất hút.
- Hân ơi cậu làm cái gì mà lâu vậy? Tôi lấy xe cũng được mười lăm phút rồi đấy.
Gọi mãi cũng không có ai đáp lại. Khánh Dương tức tối lại đi lên hành lang lần nữa, vô tình bắt gặp một cảnh tượng khó tin.
Phạm Gia Khánh vừa áp sát vừa hung hăng dán con mắt lên mặt cô. Cô càng lùi lại hắn càng tiến tới. Tên này qua miệng của Khánh Dương thì là người chịu thiệt oan uổng lắm mà, sao còn tâm trạng dây dưa với con gái vậy trời.
Chỉ có thể là vì cô đã đắc tội tày đình?
- Trần Khánh Dương!
Cậu xuất hiện như một vị cứu tinh, cô nhìn thấy cậu thì mừng không kể xiết. Mồ hôi đã chảy dài từ trán xuống cằm, đối mặt với tên Gia Khánh người không biết, tâm không biết thì thật khó đối phó.
Đúng là bùn loãng không trát được tường.
Trần Khánh Dương đứng khựng ở đó một lúc, rồi lông mày khẽ nhíu lại một đường nhăn nhó. Bày ra vẻ mặt khó hiểu
Khánh Dương choáng váng bởi những câu hỏi xuất hiện che khuất cảnh tượng trước mắt. Lấy lại ý chí, cậu mới tiến tới dắt cổ Thanh Hân kéo ra sau mình rồi dắt đi xuống hành lang phía dưới.
Cậu còn không quên khẽ quay đầu lại rồi cúi đầu mà nói một câu với hắn.
- Về sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dinh-doi-phia-sau-truong/2647475/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.