Sở Tâm Nhi trở lại trường sau thời gian xin nghỉ phép, vừa bước vào cổng trường đã có nhiều sinh viên nhìn cô chỉ trỏ thì thầm.
Đi về ký túc xá Lưu Hà đã đợi cô ở cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng của Sở Tâm Nhi Lưu Hà liền đi về phía cô "Nhớ cậu chết mất!"
"Cậu không cần phải ra đây đợi mình đâu" Trên gương mặt đượm buồn của Sở Tâm Nhi cố nặn ra một nụ cười.
Lưu Hà biết thời gian này là thời gian khó khăn của Sở Tâm Nhi, cô chỉ muốn thể hiện cho Tâm Nhi biết dù có chuyện gì xảy ra đi nữa vẫn có mình bên cạnh cô ấy.
"Nào, vào phòng đi". Đẩy cửa phòng ra Lưu Hà đi đến bàn rót cho Sở Tâm Nhi cốc nước.
"Về rồi à?" Lý Tịnh từ nhà vệ sinh đi ra thấy Sở Tâm Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Ừ".
Lý Tịnh đi đến trước gương chải tóc "Mạnh mẽ lên. Cậu còn bọn mình bên cạnh nữa".
Một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy trong lòng Sở Tâm Nhi,đời này của cô có những người bạn như thế này là đủ.
***
Đến giờ học Sở Tâm Nhi cầm sách vở tiến vào giảng đường tất cả sinh viên trong lớp đều nhìn cô với ánh mắt đầy châm chọc. Đi về chỗ của mình vừa ngồi xem cô đã nghe thấy những lời bàn tán sau lưng mình.
"Nhìn cậu ta kìa, không phải trước kia kiêu ngạo lắm sao?"
Một bạn nữ ngồi sau nói đầy khinh bỉ.
"Đúng vậy. Thật đáng đời".
Cây bút trong tay Sở Tâm Nhi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182653/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.