Sở Tâm Nhi ngồi bệt dưới đất lặng yên ghép những mảnh vỡ của chiếc cốc bị Hạ Minh vừa đập ra, những mảnh kính vỡ cứa vào tay cô đến chảy máu nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Cứ ghép được mảnh này thì mảnh khác lại rơi xuống, Sở Tâm Nhi vô cùng kiên nhẫn ghép lại từ đầu.
"Vỡ rồi, vĩnh viễn không ghép lại được...vĩnh viễn..."
Miệng cô lẩm bẩm lại câu nói của anh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói nhưng cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ, nước mắt của cô đã cạn khô rồi.
Trời đã bắt đầu đổ mưa cô ngồi trong nhà nghe tiếng sấm chớp hòa cùng với tiếng mưa mà khẽ mỉm cười. Sở Tâm Nhi tự nói với chính mình "Đến ông trời cũng khóc cho tình yêu của chúng ta".
Ngày hôm sau Sở Tâm Nhi vẫn đi làm bình thường, cô trở về với cuộc sống trước đây nhưng lại có một sự thay đổi thầm lặng. Cô thường ngồi nhìn điện thoại hàng tiếng đồng hồ, mỗi lúc tan làm cô lại theo thói quen đứng trước cửa công ty đợi anh đến đón nhưng rồi chợt nhớ ra rằng anh sẽ không bao giờ đến nữa cô lại nhếch mép cười tự mình đi bộ về nhà.
Trong quán cafe Tề Hạo ngồi đối diện Sở Tâm Nhi nhẹ khuấy cốc cafe của mình yên lặng nhìn cô rồi buông một câu "Em gầy đi rồi".
"Vậy sao? Em đang giảm cân" Sở Tâm Nhi nhìn mình rồi khẽ cười.
"Em biết không? Em cười còn khó coi hơn khóc nữa". Chỉ một câu nói của cô đã hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182566/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.