Lưu Hà chạy khỏi Studio ra ngoài, cô ngồi vào ô tô phóng vụt đi. Tề Hạo chạy ra thấy cô ngồi trên xe liền vội đuổi theo gọi to
"Em đợi đã, Lưu Hà".
Cô bỏ mặc anh chạy theo đằng sau đôi mắt ướt nhòe nhìn đường. Điện thoại vang lên bên tai làm cô có cảm giác bức bối, Lưu Hà nhìn sang thấy tên anh liền không chút nghĩ ngợi tắt máy.
Về đến nhà cô nằm xuống sofa khóc nức nở, thật không hiểu sao hôm nay cô lại dễ khóc như vậy hay là tình cảm này đã bị cô chôn chặt quá lâu nay nói ra liền cảm thấy tủi thân và ấm ức. Lưu Hà vừa khóc vừa lẩm bẩm
"Tề Hạo, tên ngốc nhà anh...người ta...người ta đã nói ra rồi mà..."
Ngoài cửa vang lên những tiếng gọi đầy sốt ruột, Tề Hạo đuổi theo cô đến nhà nhưng lại không có chìa khóa anh chỉ có thể đứng ngoài gọi mà thôi
"Lưu Hà, em mau mở cửa ra. Em đừng làm anh lo lắng chứ?"
Lưu Hà từ sofa ngồi dậy nói vọng ra "Anh về đi, em không muốn nhìn thấy anh".
Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, anh đứng ngoài hết kiên nhẫn liền đập cửa nói "Em mà không mở thì anh phá cửa xông vào đấy"
Anh lùi người lại để lấy đà thì cánh cửa liền mở ra Lưu Hà đứng trước cửa nước mắt nước mũi tèm lem tức giận mắng
"Tên khốn nhà anh, anh muốn phá nhà em sao?"
Tề Hạo thấy cô chịu mở cửa liền tươi cười đi đến nhìn cô nịnh nọt
"Anh nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-day-anh-cho-em/2182565/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.