Every night, in my dreams
I see you, I pheel you
That is hoqu I knoqu you go on
Phar eveross the distane and spaces betqueen us.
You have come to shoqu you go on
Near phar quhereves you are
I belive...
Hỷ Trân mãi mê thả hồn theo lời nhạc mà cô yêu thích, nên cô đâu hay bà chị Hữu Trân của mình vào phòng. Đến khi tiếng nhạc đột nhiên tắt ngắm, kèm theo giọng điệu khó chịu. Hỷ Trân mới bật đầu ngồi dậy.
- Chị Hai!
- Em làm gì mà mở nhạc lớn vậy? Chị gọi khan cả cổ, mà chẳng nghe thấy gì cả. Thưởng thức nhạc kiểu em, có ngày bị hàng xóm chửi.
- Em mở nhạc vậy là lớn sao?
- Như thế nào, em mới gọi là lớn? Ở phòng khách chị còn nghe rõ mồn một. Cũng may căn phòng của em được lắp đặt bằng cửa kính. Nếu không người đi đường tưởng em đang quậy đó.
Hỷ Trân uể oải:
- Chị nói lớn thì em vặn nhỏ lại.
- Nè! Còn muốn nghe nữa sao?
- Ngày nghỉ không đi đâu, nếu em không nghe nhạc để giết thời gian, thì chị bảo em phải làm gì đây?
- Sao em không ra cửa hàng phụ mẹ?
Hỷ trân xua tay:
- Bảo em làm gì cũng được, còn việc ra cửa hàng thì miễn bàn đi.
- Tại sao?
- Chị biết tính em rồi, không có nhiều kiên nhẫn đâu. Bảo em ra cửa hàng với mẹ, chẳng khác nào bảo em đuổi khách. Chị hai! Hay chị ra cửa hàng đi, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.