Hỷ Trân nạt:
- Thôi, đủ rồi Thành Thục. Tao đang muốn biết mày gọi cho tao có chuyện gì kìa.
- Cũng chẳng có gì quan trọng cả.
- Con này! Tao không có rảnh rỗi đâu nha. Có gì thì nói mau, nếu không tao cúp máy đó.
- Ê! Mày bận thật đó hả?
- Ừ. Hôm nay tao phải vào bếp. Mày mà còn không nói nhanh, tao không có thời gian nữa đâu.
- Tao thì chẳng có gì để nói, vì một tuần gặp mày đến hai ba lần, còn nhiều hơn cả Hữu Quân nữa.
- Thế...
- Là Hữu Quân nhắn thôi. Anh Từ Nam nói mày đã đậu bằng C Anh văn rồi, mà còn đậu cao nữa.
Nhắc đến Từ Nam, đôi mắt của Hỷ Trân bừng sáng. Cô lắp bắp:
- Tao không nghe lầm chứ?
- Không. Chính anh Từ Nam và Hữu Quân mang tin đó từ trung tâm về. Sao hả, bao giờ khao đây?
- Khao?
- Ừ. Không phải mày đã từng tuyên bố câu ấy trước mặt Từ Nam sao?
- Ừ, thì...
- Nè! Đừng nói với tao chầu ấy chỉ có mày và Từ Nam thôi nha. Như thế thì không kín miệng được đâu đấy.
- Tao... Khao thì khao chứ. Mày và Hữu Quân sắp xếp thời gian đi.
- OK.
- Ăn uống thì nhanh nhẹn lắm.
- Của chùa mà không nhanh sao được.
- Hừ!
Thành Thục cao giọng:
- Ê! Có nhắn gởi gì với Từ Nam không? Tao làm "" bồ câu đưa thư "" cho.
- Không.
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414918/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.