Hỷ Trân mím môi:
- Khi tôi đã đặt chân đến đây, thì tôi đã có quyết định cho riêng mình, ông không cần phải nhắc nhở tôi.
- Tốt! Hy vọng cô hoàn thnàh công viẹc của mình một cách đáng khen.
Hỷ Trân đứng dậy:
- Ông đã nói xong rồi chứ gì? Vậy tôi xin phép.
- Khoan đã Hỷ Trân! Tôi chưa cám ơn cô.
- Về điều gì?
- Cô đã mang hoa đến nhà cho mẹ tôi.
Hỷ Trân so vai:
- Đó là nhiệm vụ của người chủ đối với khách hàng thôi mà. Ông không cần bận tâm.
- Nhưng hôm ấy, cô đã làm cho mẹ tôi vui.
- Chỉ là những trò trẻ con. Chào ông.
- Hỷ Trân!
Nhưng cô vờ không nghe thấy. Và cánh cửa đóng lại sau lưng Hỷ Trân làm cho Tuấn Tường ngẩn ngơ.
Rồi anh sẽ đau đầu dài dài khi hợp tác chung với Hỷ Trân.
Nói về Hỷ Trân. Rời khỏi văn phòng của Tuấn tường, cô đi nhanh xuống nơi để xe đẻ về nhà. Bởi vì hôm nay, mẹ cô không được khoẻ, chị hai Hữu Trân phải ở cửa hàng hoa.
Đang loay hoay tìm chìa khoá, cô nghe tiếng gọi:
- Hỷ Trân!
hỷ Trân ngẩn lên:
- Ủa, Thái Lâm!
- Bạn đi đâu vào đây vậy?
- Ơ..; toi có công việc cần trao đổi với tổng giám đốc công ty này. Thế còn bạn?
- Bạn trai của tôi làm ở đây.
Thái Lâm nhấn mạnh:
- Văn Tuấn Tường, bạn biết anh ấy chứ?
Hỷ Trân hơi khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dau-tinh-yeu/2414879/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.