Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52
Chương sau
Rời khỏi công ty với tâm trạng khá mệt mỏi. Tuấn Tường cho xe rẽ sang đường Trần Hưng đạo, anh muốn thư giản mình sau một ngày chuỗi ngày dài căng thặng Bến Bạch đằng dần dần hiện ra trước mắt. Từng làn gió mát thổi thẳng vào mặt làm cho người ta cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tuấn Tường cũng vậy, anh gởi xe vào bãi, rồi từng bước từng bước tiến lại gần bến sông. Cho hai tay vào túi quần, anh đứng lặng im dưới tàn cây, đôi mắt dỏi ra theo từng làn sóng nước. Chỉ có những giây phút như thế này anh mới cảm thấy thật sự là bình yên. Chẳng biết anh đứng đấy bao lâu, đến khi có một tiếng nói lảnh lót bên tai anh mới giật mình bừng tỉnh. - Chú ơi! chú mua giúp con tờ vé số đi. Anh nhìn cậu bé, có đôi mắt sáng long lanh, gương mặt hóm hỉnh đang chìa xấp vé số dầy cộm về phía anh. Anh nheo mắt hỏi nó: - Thế con có muốn chú mua hết vé số cho con không? Cậu bé mừng rỡ, nhe răng cười: - Con cám on chú. - Mà nè! sao lúc nãy, con mời chú mua có một tờ thôi mà? Cậu bé trả lời một cách rất thông minh: - Nếu mời nhiều tờ, thì chú sẽ tiếc tiền không mua. Con mời một tờ ít tiền, chú có thể mua giúp. Xoa đầu cậu bé, anh cười: - Thật thà quá đấy, cậu nhỏ. Thôi được, on xem òn mấy tờ, chú mua hết cho. Cậu bé lia tay đếm vé số rất nghề. Chỉ một loáng sau... - Dạ, còn tám mươi bảy tờ. Móc bóp trao cho cậu bé năm tờ giấy năm chục ngàn, anh khoát tay: - Tiền còn lại, chú cho con đó. Cậu bé run run nhận tiền, đôi mắt nó thoáng chốc đã đỏ hoe. - Con... con cám ơn chú. Trao vé số cho anh, cậu bé cám ơn anh một lần nữa rồi bước đi, cái dáng gầy của nó làm anh thấy cay cay nơi sống mũi. Thả từng bước nhẹ trên một đoạn đường, anh dừng lại bên một quán nước có mái che ra bờ sông. Chọn một bàn gần một tàn cây lớn, anh thả mình xuống ghế. Cái không khí mát mẻ này, anh thật muốn đánh một giấc cho đã. Tiếng cô phục vụ gọi anh trở về hiện thực. - Dạ, anh dùng gì ạ? - Một cà phê đá. - Anh chờ một chút nha. Cô phục vụ khuất vào trong, anh lại tiếp tục ru hồn vào giấc ngủ. Bất chợt một bóng người lướt qua, làm anh phải bật dậy anh đưa tay dụi nhẹ vào mắt để nhìn được rõ hơn. - Hỷ Trân! Cô ấy đi đâu thế nhỉ? bước nhanh theo Hỷ Trân, anh gọi nhỏ: - Cô Hỷ Trân! Nghe người gọi tên mình, Hỷ Trân quay lại, ánh mắt của cô chợt tối sầm: - Là ông à? - Cô đi đâu vậy? hỷ trân nhún vai: - Ông hỏi có thừa quá không? Thế ông đến đây làm gì? - Tôi xin lỗi... thì ra cô cũng biết tìm nơi thư giản chứ. Nhếch khẽ môi, cô lừ mắt: - Ông nghĩ tôi là một người ngu ngốc sao? - Cô đừng hiểu lầm. Nếu tôi cho cô là ngu ngốc, sao lại chọn cô hợp tác với tôi? Hỷ Trân nhìn Tuấn Tường một cách khác lạ, chẳng biết tại sao lại buột miệng: - Biết đâu ông có dụng ý gì thì sao? Tuấn Tường nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng, nhưng gương mặt thì không biểu lộ một tí giận dữ nào. - Cô nghĩ vậy à? Quay mặt đi hướng khác, cô ỡm ờ: - Biết sao được một người cao ngạo như ông... - Có lẽ cô đã đoán đúng một phần nào đó trong suy nghĩ của tôi, vì thật sự tôi muốn hợp tác với cô, để cho công trình thành công được tốt đẹp. - Miệng lưỡi của ông đâu khác gì một người sành đời. Hợp tác với ông, tôi sẽ bị lỗ vốn mất. - Tự hạ thấp mình là một cách khiêm tốn. Người như thế rất bản lĩnh, tôi sợ là cô sẽ vượt trội hơn tôi. Hơi ngẩn cao mặt, Hỷ Trân rắn rỏi: - Điều ấy dĩ nhiên rồi. Nếu tôi sinh ra cùng một lúc với ông, thì ông chưa chắc được địa vị và danh tiếng như bây giờ. Tuấn Tường buột miệng: - Đúng vậy, và cũng không chừng tôi và cô đã là... Trước đôi mắt to tròn của Hỷ Trân, anh nhẹ giọng: - Là bạn thân của nhau rồi, cô nghĩ có đúng không? Những người cùng chung một chí hướng mà. Bỗng nhiên mắt của cô xốn nhẹ. Cô biết rằng nước mắt đang chực rơi, vì trong đầu cô thoáng nghĩ đến Từ Nam. "" Nếu cô sinh ra trước chị cô thì sao nhỉ? Có lẽ Từ Nam sẽ yêu cô "". Là một người tinh mắt, Tuấn Tường nhận ra ngay sự thay đổi của Hỷ Trân? Anh khẽ khàng. - Hình như cô đang suy nghĩ về một điều gì đó rất đau lòng? - Sao ông biết? - Trong ánh mắt của cô tuy loé lên một tia hy vọng nhỏ, nhưng đã bị dập tắt ngay bởi mây mù u ám. Bằng chứng là giọt nước mắt đã đọng ở khoé mi. Phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên mí mắt... Đúng thật, một giọt nước ấm thấm nhẹ vào đầu ngón tay. - Ông đa tài quá. - Chẳng phải lúc nãy, cô bảo tôi là người sành đời đó sao? Tôi chỉ vận dụng cái hiểu biết ít ỏi đó thôi. Tiếng của cô phục vụ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: - Anh ơi! Thức uống của anh, em đã mang ra. Mời anh dùng ạ. - Vâng, cám ơn cô. Tuấn Tường đưa tay: - Cô hỷ Trân! Cô có thể ngồi cùng bàn với tôi không? Chúng ta có thể trao đổi về công việc sắp tới. Suy nghĩ một lúc, cô gật đầu: - OK.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52
Chương sau