Chương trước
Chương sau
"Ha~ru~, chị không ấn tượng lắm khi em ngủ với Reika-chan mặc dù chưa đáp lại tình cảm của Sumireko ~ "

Sau khi Reika về nhà, Haruka đang ở dưới sàn phòng khách với Yuzurika ngồi trên đùi anh. Cô đang đánh vào đầu anh bộp bộp.

"Vậy là chị đã nhận ra..."

"Chị có thể nghe thấy giọng nói của em ở đây đó. Hôm qua hai em cũng say và hôn nhau."

"Vậy tại sao chị không dừng em lại!? Em có thể đã bị tố cáo đấy!"

Haruka hối hận vì đã mất tự chủ khi say rượu, nhưng vẫn phàn nàn với chị gái vì không ngăn cản.

Ria trả lời thay Yuzurika và giải thích.

"Nếu Kamisato-san không thích thì em đã ngăn anh lại rồi. Nhưng cậu ấy trông có vẻ vui nên em chỉ đứng nhìn thôi."

"Vâng vâng. Đúng như Ria-chan nói."

"Hiểu rồi..."

Khi họ chỉ ra rằng Reika trông rất hạnh phúc khi hôn nhau, anh không khỏi xấu hổ nên không nói được gì.

"Hay đúng hơn là Haruka hôn quá nhiều khi say."

"Thật á?"

"Vâng, đúng vậy."

"Nhưng em thậm chí còn không hôn Onee-chan của mình lấy một lần ~ "

"Đó là vì chị đang ở trong bếp đấy, Yuzurika-san."

Với giọng điệu đầy khiêu khích, Yuzurika tựa đầu vào ngực Haruka.

"Vậy bây giờ em có thể hôn chị được hông?"

"Tới đi em ơi."

Yuzurika dựa người vào Haruka nhiều hơn, kiên nhẫn chờ đợi anh hôn cô.

"Chuu..."

Haruka đặt tay lên má Yuzurika, hôn cô không chút do dự.

"Good boy."

Yuzurika mỉm cười, có vẻ hài lòng chỉ với một nụ hôn và vỗ nhẹ vào Haruka. Haruka đặc biệt thích được Yuzurika chiều chuộng nên không khỏi bẽn lẽn.

Ria, người đang vỡ òa trong tình cảm sau khi nhìn thấy biểu cảm của Haruka, buông mình vào vòng tay của Haruka và rúc vào người anh, nheo mắt vui vẻ.

"Thêm nhiều cô gái hơn cũng được, nhưng chị sẽ tức giận nếu em không tôn trọng Ria-chan và Miyako-chan."

"Tuy nhiên, em cảm thấy mình không tôn trọng họ nếu thêm nhiều cô gái hơn vào."

"Chà, chị chính là người đã nói rằng có thêm người yêu cũng không sao. Miyako-chan mới là người vô lý."

"Mấy người mới là người có cái đầu không ổn á!"

Miyako vội vã bước vào phòng khách.

Miyako cau mày khi nhìn Yuzurika thả lỏng cơ thể mình trước Haruka. Cô ngồi xuống phía đối diện Ria và rúc vào cánh tay còn lại của Haruka, vòng tay mình quanh người anh.

"Nè, anh không thể di chuyển được."

"Đây là hình phạt của anh."

"Dễ dãi ghê á."

Haruka cuối cùng đã thư giãn trên ghế sofa với mọi người xung quanh. Một lúc sau, Yuzurika, người đang ngủ gật, tỉnh dậy và đứng dậy.

"Chị phải đi làm bây giờ rồi."

"Gặp lại sau, Nee-san."

"Chị sẽ trở lại sau."

Yuzurika quay lại và cúi xuống Haruka, hôn lên môi anh rồi quay về phòng.

Khi Yuzurika rời đi, vị trí của cô giờ đã trống. Miyako nhanh chóng định vị lại vị trí của mình.

Áp lực làm rung chuyển các cơ quan nội tạng của Haruka, khiến anh cười gượng phản đối.

"Miyako, em nặng quá." (Haruka)

"Hả?! Nhưng mà em nhẹ hơn Yuzurika và Ria mà?!" (Miyako)

"Anh đang nói về tác động em đè lên anh kìa." (Haruka)

"Miyako, cậu tham lam quá đấy." (Ria)

"Tớ không có!" (Miyako)

Có lẽ xấu hổ, cô thay đổi vị trí để đối mặt với Haruka và vùi mặt vào cổ anh.

Miyako có xu hướng muốn chạm vào Haruka, người mà cô chưa bao giờ có thể chạm vào cho đến gần đây. Cô sẽ luôn bám lấy anh khi có cơ hội.

"Nhân tiện, Haru-kun. Anh có thực sự đi học bình thường không? Dù em có cố gắng hết sức thì cũng không dễ để thay đổi bầu không khí ở đó." (Miyako)

"Đúng vậy, Haruka. Chúng ta hãy đến lớp trong phòng học trống giống như tuần trước nhé. Em thực sự không thích khi mọi người nói xấu về anh đâu." (Ria)

Cả hai thì thầm với anh ở khoảng cách gần, cảm giác râm ran trong giọng nói của họ khiến anh rùng mình.

"Sau cùng thì anh muốn gặp Yunika-san. Anh cũng muốn nói chuyện với Shinku và Tsuyuri." (Haruka)

"Tên lăng nhăng." (Miyako)

"Em yêu anh." (Ria)

Miyako chửi bới anh, trong khi Ria chỉ nói với anh tình yêu của cô chỉ vì mục đích đó.

"Anh biết hai em có thể thấy khó chịu vì điều đó, nhưng anh thực sự không bận tâm nếu mọi người nói xấu anh đâu. Đừng lo lắng." (Haruka)

Haruka nhẹ nhàng vỗ lưng Ria và Miyako để trấn an họ.

Tất nhiên, nhờ có họ mà anh không bận tâm đến những lời khinh thường nhắm vào mình.

Ngoài ra, Tsuyuri, Shinku, Reika và Yunika cũng đang có thiện cảm với Haruka.

Nhiêu đó đã quá đủ để khiến Haruka hạnh phúc nên anh không quan tâm liệu mình có gặp phải một chút ác ý hay không.

"Anh yêu cả hai em." (Haruka)

Đầu tiên anh hôn Miyako.

Tiếp theo, anh nhìn Ria ở bên cạnh và chiếm lấy môi cô.

Cuối cùng Haruka ngồi xuống ghế sofa.

Đắm mình với những người yêu xinh đẹp, anh chìm vào giấc ngủ.



"Aneue.. Em đã nói điều này nhiều lần rồi, nhưng Trái Đất là một nơi bất lực. Em đã tận mắt chứng kiến tất cả, quan điểm của em sẽ không thay đổi."

"Em vẫn còn hẹp hòi phải không?"

"Em là người có tư tưởng rộng mở. Có lần em bị bao vây bởi những Byleth được sản xuất hàng loạt và vượt qua mà không bị trúng một viên đạn nào."

"Nhưng ý chị không phải vậy..."

"Em không hiểu Aneue bị mê hoặc bởi những người nguyên thủy thảm hại này, những người bị ám ảnh bởi thức ăn, giấc ngủ, ham muốn tình dục và trọng lực."

"Theo quan điểm của chị, người Europa thậm chí còn thảm hại hơn. Có gì vui khi liên tục chiến đấu và tranh giành điểm số?"

"Không phải điều đẹp đẽ nhất là tiếp tục đốt cháy cuộc sống của chúng ta vì mục tiêu cao cả là đến được thiên đường sao?"

"Thiên đường à.."

"Thế giới này không xứng đáng với chị. Chúng ta hãy cùng nhau về nhà."

"Không, chị muốn kết hôn."

"Kết hôn? Chị định để lại gen với một người đàn ông tầm thường nào đó à?"

"Hàa..."

"Chúng ta được cho là những con người thượng đẳng và tiến hóa. Tại sao chị không thể đưa ra những quyết định hợp lý?"

"...Bây giờ em đã có được thân xác rồi, tại sao em không thử chấp nhận đàn ông đi? Chẳng phải điều đó sẽ mở rộng tầm nhìn hạn hẹp của em một chút sao?"

"Đừng đùa nữa. Tình dục là điều mà động vật hoang dã làm."

"Chà, chẳng phải là hợp lý sao khi thử xem nó có đáng không?"

"Em có thể cam đoan với chị. Thật là phí thời gian."

"Thật là một điều tuyệt vời khi được tiếp cận một người đàn ông, ngay cả khi họ không giỏi hơn những người khác. Chị cũng từng bướng bỉnh và cố chấp như em, nhưng rồi chị đã sa ngã khi đến sống trên Trái Đất."

"......Em chỉ không nhận thức được nó."

"Sao cũng được, chị sẽ không trở về quê hương. Chị đã cống hiến toàn bộ số điểm thường trú của mình để sống ở đây."

"...Sao cậu có thể ngu ngốc đến vậy? Trước đây chị không như thế."

"Chị không quan tâm em nói gì. Chị sẽ sống ở đây hạnh phúc mãi mãi."

"Đủ rồi... Em không biết một người như chị nữa. Em thật ngu ngốc khi cố gắng thuyết phục chị."

"...Tạm biệt, QLa9TaL."

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.