Chương trước
Chương sau
Tôi nói xong lời đó liền thong thả đi vào bếp, tiếng xe lăn theo ngay sau tôi, thật hạnh phúc.
“Khỉ con, em cho anh ăn món gì ngon nào?”
“Gì cơ, anh gọi em là gì, em nghe không rõ.” Tôi trừng to mắt nhìn anh.
“Bởi vì chẳng ai đổi sắc mặt nhanh như bảo bối của anh, cứ như khỉ vậy. Nên anh sẽ gọi em là khỉ con.” Anh nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của tôi lại nói tiếp: “Vừa hay, anh là Tinh Tinh, em là Khỉ, xứng đôi vừa lứa, chỉ là đầu anh to hơn đầu em thôi.”
“Sao anh lại lấy cho em cái tên khó nghe như vậy, thật quá đáng.”
“Khó nghe lắm sao, anh thấy hay mà, như vậy chúng ta mới giống người một nhà.” Anh chậm rãi nói.
Nếu không có câu cuối cùng của anh, nói chúng tôi là người một nhà, tôi nhất quyết không chấp nhận cái tên này.
“Ông chủ Tinh Tinh, chúng ta có cháo trắng, cháo trứng thịt nạc, bún kèm thịt xào thái sợi và rau xanh mẹ em mang tới, ngài muốn ăn gì ạ?” Tôi quay đầu lại nhìn anh ngồi trên xe lăn, không nhìn còn không sao, vừa nhìn thấy dáng vẻ anh bị tôi bọc như gói bánh chưng, lại không kìm được cúi gập người cười to.
“Em biến anh thành ra thế này mà còn cười được à.” Anh đẩy xe lăn đến bên tôi, vươn tay ra kéo tôi lại, để tôi ngồi lên trên đùi anh. Hành động này làm cả người tôi căng thẳng.
“Em ngồi như vậy có được không?” Hai chân tôi vẫn dùng sức để chống, không dám thực sự ngồi lên đùi anh.
“Ngồi đi, không sao đâu. Xem chúng ta sẽ ăn gì nào?” Dứt lời anh liền đẩy xe dẫn cả tôi lấy thức ăn ở trong bếp ra hâm lại.
Tôi rất thích cảnh này, giống như đôi vợ chồng, thân mật cùng nhau làm đồ ăn trong bếp.
“Văn Thông, anh mau ra ngoài đi, em làm xong sẽ bưng cháo ra ngay.”
“Được rồi, bảo bối.”(cách gọi này nghe hay hơn Khỉ con không biết bao nhiêu lần.” Văn Thông đẩy xe ra ngoài.
Không biết có phải do tâm trạng tôi tốt hay không, mà ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, mình ăn cũng giỏi thật, giờ chẳng nhúc nhích được nữa.
Văn Thông chuyển từ ghế sang xe lăn, đến bên cạnh tôi, nói: “Đi nào bảo bối, chúng ta đến sô pha bên kia ngồi.” Duỗi tay ra là kéo tôi ngồi ngay lên đùi anh, nói tiếp: “Khỉ con à, sau một bữa cơm, em trở nên nặng hơn rồi.”
“Anh lại còn cảm nhận được à, không phải là không có cảm giác sao?” Tôi không nghĩ gì liền buột ra khỏi miệng.
“Em quên rồi sao, đùi anh vẫn còn tri giác đó.” Anh nhắc tôi.
“Xin lỗi anh, Văn Thông.” Tôi vòng tay ôm cổ anh.
“Tính đến bây giờ, em đã nói với anh vô số lời xin lỗi rồi, Văn Ý à.”
Anh đưa tôi đến trước sô pha.
Tôi căng thẳng đứng lên, “ Có phải là anh không vui không Văn Thông.”
“Nếu như em cư nói xin lỗi với anh, thì anh cũng sẽ giống như em không vui chút nào.”Anh ngồi đó nghiêm túc nhìn tôi.
“Vậy sau này em không nói nữa là được chứ gì.”Tôi lẩm bẩm.
“Vậy mới đúng, anh thích.” Văn Thông kéo tôi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi.
Thấy nét mặt ngượng ngùng của tôi, anh lấy tay nhéo nhéo: “Bảo bối, ngồi lên sô pha đợi anh một lát, anh sẽ trổ tài cho em thưởng thức cà phê do anh pha.”
Tôi kéo anh lại hỏi : “Văn Thông, hay hôm nay đừng pha nữa, anh còn ốm chưa khỏi,không phải bác sĩ Lưu một mực khuyên anh nằm trên giường nghỉ ngơi sao? Em không muốn anh mệt quá.”
“Nhưng anh thực sự rất muốn pha cho em.”Anh vẫn kiên trì.
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà, chờ cho đến khi anh khỏe hẳn rồi hãy pha cho em uống.”Tôi khuyên nhủ.
“Vậy được rồi, nghe em đó.” Anh vẫn tràn đầy tiếc nuối.
“Mau đi tắm rồi lên giường nghỉ.”Tôi vỗ vỗ cánh tay anh.
“Em thì sao?”Anh hỏi lại.
“Em sẽ gọi cho mẹ báo anh đã hạ sốt rồi, miễn cho bà lo lắng.”
“Để anh nói với cô vài câu đi.”
“Hôm nay anh hãy cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nói sau,anh không biết đấy thôi, mẹ em một khi đã bắt đầu thì không biết bao giờ mới nói xong.”
“Um, vậy em thay anh cảm ơn cô nhé. Anh đi tắm trước.”Anh cười nhẹ với tôi liền đẩy xe vào phòng ngủ.
Mẹ dặn dò hết việc này đến việc kia, tóm gọn lại là chỉ cho tôi làm sao để chăm sóc Văn Thông. Chờ cho đến khi bỏ điện thoại xuống, liếc qua đồng hồ thì đã là hơn 30 phút sau. Tôi tắt đèn phòng khách rồi đẩy cửa phòng anh.
“Bảo bối, hai người nói xong rồi à.” Văn thông cũng vừa bước ra từ phòng vệ sinh, đầu anh vẫn còn ướt.
“Nói xong rồi, lâu lắm đúng không. Anh mau lau khô tóc đi đừng để cảm lạnh.”
“Vâng, em sắp biến thành cô y tá rồi.”Anh cầm chiếc khăn bông lau lên đầu.
Tôi ngắm nhìn dáng vẻ vừa mới tắm xong của anh, quá đẹp trai. Tôi thật sự ngày càng trở nên háo sắc rồi.
“Bảo bối, anh có gì không đúng à?”
“Không có, chỉ là em muốn nói, em…”Thực sự không biết nói sao với anh nữa.
“Sao?”Anh di chuyển về phía tôi.
“Em đã nói với mẹ rồi, hôm nay sẽ ở đây không về nhà nữa.” Tiếng tôi lí nhí như muỗi kêu.
“Được, nếu như em ở chỗ này không quen có thể lên phòng ngủ cho khách ở tầng trên.” Có vẻ như anh cũng không biết nên làm thế nào thì tốt.
“Em không muốn ngủ ở phòng khách.”Tôi cúi thấp đầu nhỏ giọng nói tiếp.
“Vậy thì ngủ ngay đây đi, có điều giường của anh hơi cứng, không được thoải mái cho lắm.”
“Không sao.”
“Vậy em vào phòng chứa quần áo tìm lấy đồ của anh mà mặc trước, trong gian vệ sinh có dụng cụ giặt còn mới đấy.”
“Vâng, để em tự làm, mau lên giường đi.”
Anh đẩy xe đến gần giường, điều chỉnh vị trí, có chút khó khăn chuyển người lên giường, lấy tay xếp chân ngay lại ngay ngắn, sau cùng tôi giúp anh đắp chăn.
“Anh nghỉ trước đi nhé, em sẽ xong ngay thôi.”
Tôi đi đến phòng để quần áo, chọn lấy một bộ đồ thể thao của Văn Thông, ướm thử, chỉ cần áo là được rồi, đủ dài để làm váy. Tôi liền vào phòng vệ sinh của anh. Ở đây rất rộng, tôi thấy có rất nhiều tay vịn, sắc kim loại ánh lên như kim đâm vào tim tôi.
Phòng tắm đứng và bồn tắm nằm tách rời nhau, bên trong phòng tắm đứng thủy tinh còn kê một chiếc ghế, như vậy anh ấy có thể ngồi đó tắm. Văn Thông yêu dấu của tôi có rất nhiều việc không thể làm nhẹ nhàng như người bình thường được.
Tôi mau chóng tắm xong, mặc áo thể thao của Văn Thông vào, trong chiếc áo rộng thùng thình của anh tôi trông nhỏ nhắn đi nhiều. Soi gương một chút, hồi hộp đi ra.
Bước đến giường tôi nhìn thấy anh đang nhắm mắt nhíu mày, tôi biết nhất định thắt lưng anh đang rất đau, liền ngồi xuống trước mặt anh đưa tay áp vào trán anh để xem anh có sốt hay không.
Anh mở mắt ra cười với tôi: “Yên tâm đi, anh không sốt mà.”
“Anh chờ một lát, em lấy cho anh chút nước ấm, trước khi ngủ anh phải uống thuốc.”
Đem nước quay lại, tôi dìu anh dậy uống thuốc, lại thấy lông mày anh nhăn lại. Thấy anh như vậy tôi thật sự rất đau xót, nhẹ nhàng nói với anh: “Văn Thông, thắt lưng anh đau lắm phải không? Bác sĩ Lưu có đưa cho em một lọ tinh dầu, nhưng mà em không biết làm như thế nào, anh chỉ cho em nhé.”
“Bảo bối à, không cần đâu, em cũng mệt lâu rồi.”
“Em không mệt chút nào, mát xa một lát thôi, được không? Cứ như vậy đi.” Tôi nũng nịu.
Văn Thông nhìn tôi, dừng một chút rồi nói: “Một lát thôi nhé, không được lâu hơn.”
“Đồng ý, sẽ không lâu đâu. Vậy anh nằm xuống trước đi.”
“Rồi.” Văn Thông đang ngồi, đầu tiên anh để chân phải gác lên chân trái, sau đó mới xoay người sang bên trái, cơ thể đã xoay đi rồi, nhưng chân của anh vẫn chồng lên nhau, tôi vội qua đó lật chân anh lại. Tôi nghe thấy anh nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Tiếng cảm ơn đó khiến tôi rất đau lòng, chỉ có động tác lật người đơn giản như vậy, mà đối với anh lại quá gian nan, nước mắt tôi từng giọt nối tiếp chảy xuống. May mà anh quay lưng về phía tôi nên không nhìn thấy.
“Bảo bối à, em có thể mạnh hơn một chút, eo của anh không có mềm yếu như em nghĩ đâu.”
Cứ như vậy, hai chúng tôi ai cũng không mở miệng, trong căn phòng yên tĩnh này, tôi giúp anh xoa bóp, eo anh không còn cứng ngắc nữa, tôi liền chuyển qua xoa bóp hai chân anh, đằng sau bắp chân anh không có cảm giác rõ ràng, gần như không có cảm giác. Xong tôi lại lật người anh lại, khi tôi xoa bóp mặt trước đùi, Văn Thông có phản ứng rõ ràng, cả người bắt đầu căng lên.
“Văn Thông, sao anh lại căng thẳng như vậy?” Tôi lơ mơ hỏi.
Anh đột nhiên kéo tay tôi lại, nói: “Bảo bối, không cần xoa nữa, lên đây nằm cùng anh, chúng ta nói chuyện.”
“Được thôi, em đi rửa tay.”
Chờ tôi quay lại, tôi chui vào trong chăn của anh,anh đã ngồi dậy, tôi lấy gối kê sau lưng anh để anh dựa cho thoải mái, tôi tựa đầu lên vai anh.
Chúng tôi cứ như vậy dựa vào nhau rất lâu, tôi nghe thấy giọng của Văn Thông từ trên đầu truyền đến.
“Bảo bối, anh thực sự không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.” Anh vươn tay ôm lấy tôi.
“Sao anh lại nói như vậy?”
“Em trẻ như vậy, còn rất xinh đẹp nữa, đang là thời gian đẹp nhất, nhưng em và bên nhau, có rất nhiều việc anh không thể làm cùng em.”
“Sao em không cảm thấy như vậy nhỉ?”
“Ví dụ như khiêu vũ, chạy bộ…”
Nghe đến đây, tôi đáp lại ngay: “Em lại không biết khiêu vũ, từ bé đã không có năng khiếu rồi, em cũng rất ghét chạy bộ, mệt đến mức thở không ra hơi, anh tha cho em đi.”
“Anh cảm thấy cơ thể của mình như vậy thực sự không nên.” Anh nói nhỏ.
“Cơ thể của anh làm sao?”
“Vừa nãy em xoa bóp cho anh, anh nằm ở đó, ngoại trừ đùi trên, anh gần như không cảm nhận được tay em đang ở đó. Cơ thể tàn tạ như vậy, thực sự không nên ở bên em, anh sẽ kéo em mệt theo.”
Anh nói như vậy tôi rất thương tâm, càng làm tôi thêm tức giận, tôi ngẩng đẩu lên, mặt đối mặt với anh, nghiêm túc nói: “Lương Văn Thông, anh nói như vậy là sỉ nhục anh cũng như sỉ nhục tình cảm của em đối với anh, anh khiến em rất không vui.” Nói xong tôi muốn xuống giường, không quan tâm đến anh nữa.
“Em đừng đi, là anh nói sai rồi, tha thứ cho anh nhé, là do em quá hoàn mỹ khiến anh tự ti, từ khi anh bị thương đến giờ chưa khi nào anh oán hận thiếu sót của mình như bây giờ.”
“Vết thương của anh, em không hề quan tâm đến nó, anh có gì khác với em đâu chứ, anh là thần tượng mà em sùng bái, là tấm gương để em noi theo, có thể ở bên anh, em thực sự rất vui.”
Nghe xong lời tôi nói anh cười lớn nói: “Bảo bối, em quá khen rồi khiến anh bị mất phương hướng rồi, như nghe đến câu ‘ở bên anh, em thực sự rất vui’ anh rất cảm động.”
“Vậy sau này em không muốn nghe thấy những lời tự ti như vậy nữa, anh là ai chứ, người mới nổi trong giới truyền thông, là nhân tài quảng cáo.” Tôi lại dựa vào vai anh.
“Tiểu thư Lâm Văn Ý, có thể dừng việc trêu trọc tôi lại được không.”
“Có sao? Em hình như đều nói sự thật mà.” Tôi tiếp tục vui vẻ.
Anh nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng đưa đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi tôi, lần này tôi không còn căng thẳng nữa, ngược lại rất nhanh đáp lại anh, hương vị của riêng anh làm tôi say mê, tôi dùng răng nhẹ cắn lên môi mềm của anh.
“Bảo bối à, có thể đừng cắn anh nữa được không, sắp sưng lên rồi.” Anh vừa bị tôi cắn vừa mơ hồ nói.
Tôi rất không nỡ rời ra, gục đầu vào ngực anh.
“Bảo bối, anh còn có chuyện muốn nói với em, khi anh còn chưa bị thương, anh đã từng có bạn gái, cô ấy là bạn cùng trường đại học, nhưng sau khi anh bị thương thì chia tay, sau đó thì anh điên cuồng làm việc, biến mình thành cỗ máy làm việc.”
“Vậy à, em cũng từng thích người khác đó.”
“Thế sao, có thể nói cho anh biết người đó là ai không?”
“Chính là cậu bạn đẹp trai ngồi cạnh em khi còn học mẫu giáo.”
Lời tôi nói ra khiến đồng chí Lương Văn Thông câm nín rồi. Haha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.