Quanhững thông tin không được rõ ràng từ Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An,Lâm Nặc phải tìm mãi trong khu khám bệnh cũ tại Bệnh viện Trung ương số một mớitrông thấy dáng hình quen thuộc trước cửa phòng bệnh ở lầu hai.
Gianphòng rất nhỏ, nội thất giản đơn, có ba chiếc giường, mà còn dùng chung chiếckệ đầu giường cũ kỹ, phủ lớp sơn nhạt màu xanh lục, có chỗ tróc cả sơn, loanglổ.
Trênđầu giường, Từ Chỉ An ngồi ở đó, quay lưng ra cửa, khuôn mặt người phụ nữ bịanh che khuất, Lâm Nặc không nhìn thấy rõ, mang theo một giỏ trái cây mới mua.Cô đứng ở cửa chần chừ một hồi, ý chí cùng nỗi xúc động lúc nãy đã tan biến điđâu mất.
Khôngmời mà đến thế này, cô cũng đã lường trước hậu quả rồi.
Tiếngđộng vang lên từ phía sau, Lâm Nặc quay đầu lại, một người đàn ông ăn vận giảndị xách một phích nước mỉm cười gượng gạo với cô, lúc này cô mới phát hiện ramình đang đứng choán lối đi.
“Ồ. Xinlỗi”, cô thốt lên, dường như cùng lúc đó người trong phòng kinh ngạc xoay ngườilại, bốn mắt nhìn nhau.
Trongkhoảnh khắc đó, Lâm Nặc thật sự không xác định được trong đôi mắt lạnh lùngdửng dưng đó có phải có cả sự hoảng hốt cùng nỗi tức giận không. Bởi lẽ, sau đócô thấy Từ Chỉ An giơ tay đỡ lấy phích nước nóng từ người đàn ông trung niên.
“Bố, đểcon.”
Lâm Nặcthở hắt ra, tiến vào trong, gọi một tiếng dứt khoát: “Cháu chào cô chú ạ!”.
Haingười hơi ngẩn người, nhìn nhau một hồi rồi lại nhìn sang Từ Chỉ An.
Anhnhìn cô một lúc, rồi nói: “Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/43925/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.