Bênngoài phòng bệnh, Lâm Nặc tựa vào tường, bờ vai khẽ run rẩy. Trợ lý Từ xách bộsản phẩm rửa mặt cùng quần áo sạch quay trở lại, trông thấy Lâm Nặc vội hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Côngẩng đầu, mỉm cười, nói: "Anh ấy tỉnh rồi, anh vào đi".
"Vậycòn cô?"
Cô nhìnđồng hồ đeo tay, nói: "Muộn rồi, sáng sớm mai tôi phải đi làm". Khiđứng thẳng lên trước mặt cô tối sầm lại, cả buổi tối cô chẳng ăn chút gì, đườnghuyết tụt thấp.
Sao anhcó thể như thế chứ? Trên đường về nhà cô cứ nghĩ mãi, cảm thấy bất lực lại nhưtức giận bất bình.
Sao anhlại có thể thốt ra những lời như vậy với cô chứ?
Chẳngsớm chẳng muộn lại ngay sau khi mẹ anh qua đời, trong lúc anh đang bệnh, khi màcơ thể và tinh thần anh yêu đuối nhất.
Cô thựcsự bối rối và hoảng hốt, người cao ngạo như anh, sao có thể thừa nhận sự sailầm của mình?
Về đếnnhà, Hứa Diệu Thanh đã ngủ, cô không quan tâm chạy ngay vào phòng cô ấy, cả đèncũng không mở.
HứaDiệu Thanh đang mơ màng bỗng trông thấy bóng đen thì thét lên.
Cô vộinói, "Là tớ, là tớ!", lại lay Hứa Diệu Thanh, hỏi vồn vã, "Chẳngphải cậu là chuyên gia tình cảm sao? Tớ hỏi cậu, lời của những người đang bịbệnh, có thể coi là thật không?".
"Lờigì? Cái gì mà coi là thật? Cậu có biết bấy giờ là mấy giờ rồi không?", HứaDiệu Thanh nghiến răng tức giận, trùm chăn chẳng buồn để ý đến cô.
Cô ngẩnngười, cúi đầu xoay người đi ra, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175060/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.