Mộttháng sau, rốt cuộc Lâm Nặc cũng đi gặp cháu của dì Lý.
Khi đócô đang nghỉ ngơi ở nhà, nhận được điện thoại của bà Từ. Cô nghe rồi thoải máicười nói: "Vâng, mọi người chọn địa điểm đi".
Ngắtđiện thoại, Hứa Diệu Thanh hỏi: "Hẹn hò à? Xem mắt ư?"
Cô xoayngười vào phòng chọn quần áo, lôi ra vài bộ ướm thử trên người, không quên hỏiý kiến bạn: "Bộ nào đẹp?”.
Mùa thuđang thịnh hành màu xám tro nhạt, trang nhã đơn giản, Hứa Diệu Thanh vội phảnđối: "Thiếu sức sống!".
Cô nghexong chẳng nói lời nào, kéo cô ấy cùng xuống phố kết quả là quần áo mua về trảiđầy trên giường, màu sắc rực rỡ, chất liệu mỏng manh, mềm mại, tựa như áng mâyđủ màu sắc sặc sỡ.
HứaDiệu Thanh lén gọi điện cho Hứa Tư Tư, chẳng chút kiêng dè nói: "Phát điênrồi.”
Cô ngherồi chẳng để tâm chỉ mỉm cười.
Cho dùGiang Doãn Chính là ma túy thì rốt cuộc cũng dần cai được. Có lẽ, hiện giờchính là cơ hội để bản thân thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mãi chẳng có kết thúcđó.
Quátrình xem mắt diễn ra tẻ nhạt, đối phương là Hoa kiều, đã sống ở nước ngoài gầnmười năm, dù là ngôn ngữ hay thói quen sinh hoạt cũng đều đã bị Tây hóa.
Địađiểm hẹn hò ban đầu là nhà hàng cơm Tây, Lâm Nặc ăn một chút bò bít tết tái,trong quãng thời gian tìm hiểu chỉ cần nghe đến món thịt bò cô lập tức nghĩngay đến dòng máu từ thớ thịt chảy ra khi cắt. Sau này, cô thực sự không thểkiên trì được nữa. Thế là, cô đề nghị đi cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175056/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.