Gần đó,Lâm Nặc được Giang Doãn Chính đưa về khách sạn của anh.
Ngồitrong xe, cuối cùng cô cũng kể sơ qua cho Giang Doãn Chính, chỉ vài câu ngắnngủi cô liền cảm thấy mi mắt nặng dần, khép mắt trong cơn mệt mỏi.
Hơi thởquen thuộc kề bên, từ đầu đến cuối cô quyết không buông.
Cuốicùng, Giang Doãn Chính gọi cô dậy, đi thẳng vào phòng, anh nói: "Em đi tắmđi".
Cô bướcvào phòng tắm, rất mực ngoan ngoãn.
Cô thựcsự cần thư giãn, làn nước nóng ấm chảy trên người, các dây thần kinh đều dãnra, vết thương trên môi khẽ nhói đau.
Đứngdưới vòi hoa sen đúng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nặc mới bước ra, mái tóc đẫm nướcnhỏ xuống. Vì không có quần áo thay, cô đành khoác áo choàng tắm của khách sạn.Áo choàng hơi rộng, tay áo phải xắn lên vài lớp, chiếc áo thùng thà thùng thìnhcàng tôn thêm dáng vẻ lung linh kiều diễm của cô.
Tinhthần cô đã khá lên nhiều, tuy mắt vẫn sưng do khóc quá lâu lại nức nở nên vừagặp ánh mắt Giang Doãn Chính cô liền quay đầu đi.
Thực ralúc trong phòng tắm, cô sợ rằng anh sẽ đột ngột bỏ đi, sợ rằng anh đi tìm TừChỉ An, thế nhưng khi bước ra cô liền thấy anh đứng bên cửa sổ, rèm cửa vẫnchưa kéo lại, bên ngoài màn đêm đặc quánh.
Ngắmnhìn bóng dáng trầm ngâm của anh, Lâm Nặc khẽ hắng giọng, lúc này mới phát hiệnra giọng khản đặc.
GiangDoãn Chính quay người lại, sắc mặt ôn hòa, trông thấy thân hình bé nhỏ của côdường như lọt thỏm trong lớp áo choàng, cực kỳ đáng yêu, không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175051/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.