Chuyệnchia tay với Từ Chỉ An cuối cùng bố mẹ cô cũng biết.
Thậtra, Lâm Nặc cũng không muốn giấu giếm, một hôm bà Lâm thuận miệng hỏi: “Sao gầnđây cuối tuần chẳng thấy con hẹn hò?”. Lúc này, cô ậm ờ trả lời, lật cuốn tiểuthuyết trinh thám trong tay bình thản nói: “Con chia rồi”.
Bà Lâmkhông phản ứng gì, chăm chú quan sát nét mặt của con gái, nghi ngờ liệu mình cónghe nhầm không hỏi lại: “Chia? Chia gì?”.
“Chiatay”, Lâm Nặc đặt sách xuống, đi rót nước, đưa cho bà Lâm vẫn đang chưa kịp“tiêu hóa” thông tin.
Tiếp đólà hàng loạt câu hỏi chất vấn.
Chẳnghiểu sao Lâm Nặc chợt cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Năm đó níuchặt tay anh, tựa vào lòng anh, tình nghĩa sâu nặng, làm sao nghĩ rằng sẽ cómột ngày mình có thể bình tĩnh nói về người yêu cũ như vậy.
Cũngthấy đau lòng nhưng vẫn kiềm chế được.
Ở nhàhọ Lâm, con cái được tự do yêu thương, bà Lâm tuy cảm thấy Từ Chỉ An khá tốtnhưng bà cũng hiểu có một số việc chẳng thể miễn cưỡng được, chỉ than, “Thậtđáng tiếc, dù sao cũng yêu nhau mấy năm rồi” rồi nghĩ sang chuyện khác lại hỏi,“Vậy còn cái cậu họ Giang thì sao?”.
Anh ấyư? Lâm Nặc cụp mắt xuống, từng đóa, từng đóa hoa nở rộ in trên nền vải bọcsofa, chẳng rõ trên gì nhưng màu sắc rất nhã nhặn, rực rỡ sinh động đến lạthường.
Tựa nhưcuộc sống của Giang Doãn Chính, chắc hẳn cũng sôi động rực rỡ sắc màu như vậy.
Nhữngngày gần đây anh rất bận rộn, thời gian ở công ty cũng ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong/2175018/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.