“Tại sao chú lại đến nhà chúng cháu vậy?” Tô Tiểu Tông vừa mở cửa ra nhìn thấy Lục Trình Dương thì nhịn không được la hoảng lên, cu cậu cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lúc nào chú này cũng đến nhà bé chứ. 
Lục Trình Dương cúi đầu nhìn, bé trai mặc bồ đồ ngủ hình bò sữa đang ngửa cổ nhìn anh, không giống với hình ảnh con sư tử nhỏ tức giận lúc ban ngày, mềm mại đáng yêu khiến cho người ta muốn xoa nắn một phen, quả thật anh cũng đã làm như vậy, vươn tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Cháu không hoan nghênh chú à?” 
Ngón tay của người đàn ông có chút chai sần nên tuy lực nhẹ nhưng đụng vào làn da non mềm của đứa trẻ có chút đau, Tô Tiểu Tông nghiêng đầu sang một bên không cho Lục Trình Dương chạm vào, nhỏ giọng hừ hừ: “Vậy chú hỏi mẹ cháu đi, mẹ cháu đồng ý cho chú đến thì chú mới được đến.” 
Lục Trình Dương cười thu tay lại, khom lưng bế Tô Tiểu Tông đi vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, xoay người nhìn vào phòng khách thì mới thấy còn có người khác ở đây nữa, đôi mắt anh híp lại, cứ như vậy đứng ở cửa. 
Trước kia Tô Tầm cho anh xem không ít ảnh chụp người nhà của cô, người đàn ông trước mắt so với mấy năm trước trong ảnh chụp trông có vẻ thành thục chững chạc hơn rất nhiều, anh nhận ra người này chính là người anh trai mà lúc trước Tô Tầm không hề tín nhiệm. 
Tô Thậm nở nụ cười nhàn nhạt, có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-cuoi-con-duong-anh-va-em/2252994/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.