Chương trước
Chương sau
Bộ Phàm ôm lấy thằng cháu hỏi tôi: “… Bây giờ muốn đi đâu?”
Tôi: “Đâu…Đâu cũng được.”
Anh ta: “Được rồi, nhóc nói lắp “
Phi, anh mới là nhóc nói lắp.
Nếu không phải tôi sợ bị bại lộ thân phận, tôi đã nói cho anh biết tôi là ca sĩ từ lâu rồi.
Âm điệu tốt, lưỡi tốt, giọng lại cao, nếu anh thi hát với tôi, anh chỉ là cặn bã, hừ.
Năm đó tôi là ca sĩ nổi tiếng đấy, được không?
Anh ta ôm cháu nhỏ ra khỏi nhà hàng, mẹ nó, một tay đem thằng nhóc ôm trên vai, quả nhiên là rất đẹp trai.
Lần sau tôi nhất định phải thử mới được.
Anh ta hỏi thằng nhóc: “Bây giờ em muốn làm gì?”
Thằng nhóc hưng phấn: “Muốn xem phim, Hollywood! Tiếng anh!”
Tôi ngốc ngốc hỏi nó một câu: “Mi nghe hiểu sao?”
Bộ Phàm: “Lẽ nào cậu nghe không hiểu?”
Bộ Phàm, anh thật sự là rất tồi.
Dám ở trước mặt cháu tôi làm tôi mất mặt…
Có tin tôi đập anh không hả!
Tôi: “Tôi có thể xem phụ đề mà, còn nó thì chưa biết đọc chữ đâu!”
Thằng nhóc lập tức mất hứng, mở to hai mắt trừng tôi, như vậy thật không đáng yêu chút nào, nhỏ như vậy đã bày đặt giận dỗi
Bộ Phàm: “Cậu thật không có tiền đồ.”
Tôi:…
Tôi thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng chúng tôi lại đi xem một bộ phim Hollywood.
Nhưng mà các người có hiểu hay không, bây giờ hũ nứ đã càn rỡ thế giới hết rồi.
Hai thằng con trai cùng đi xem phim vốn đã rất kì quái.
Vậy mà còn dẫn theo trẻ con.
Ngồi ở hàng ghế trước tôi là một cô gái, nhân vật nam chính tuấn tú nữ chính xinh đẹp trong phim thì không chịu nhìn, cứ thích quay ra sau nhìn tôi.
Lần thứ nhất cô ta quay đầu lại, tôi liền điều chỉnh tư thế…
Tôi vẫn cảm thấy là cô ta nhận ra tôi, sau đó lấy ra một cây son môi, để tôi kí tên cho cô ta.
Nhưng mà cô ta chỉ liếc tôi một cái, mang theo nụ cười mờ ám…
Lần thứ hai, tôi vẫn có cảm giác cô ta nhận ra tôi,
Nhưng mà vẫn không có…
Bộ phim đã chiếu được mười phút, cô gái này nhìn chúng tôi càng ngày càng trắng trợn.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đưa bỏng ngô cho cô ta “Muốn ăn sao?”
Cô ta một chút cũng không khách khí “Cám ơn, anh là Phụ Ninh phải không?”
?????? Cô gái này nhận ra tôi?? Quả nhiên là địa vị ca sĩ của tôi trên giang hồ vẫn còn tồn tại!
Tôi nhanh chóng liếc nhìn Bộ Phàm, anh ta đang uy cháu tôi uống nước, chắc là không nghe được.
Cô gái kia tiếp tục hỏi tôi: “Đây là bạn trai của anh sao?”
Tôi: “???”
Cô ta cười cười “Yên tâm, em sẽ không nói ra đâu.”
Excuse me???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.