Thủy Tiên nghĩ, bản thân cô chắc không được bình thường. Tại sao hôm nay gặp người ta cô lại phải cúi đầu, đưa ra một gương mặt thống khổ nhất? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thực ra không có chuyện gì xảy ra cả, cô cười trừ, chỉ là gặp anh thôi. Một cuộc gặp bất ngờ, giống như hai năm về trước họ đã gặp nhau.
Anh của ngày hôm nay không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt ấy phía dưới mài tóc chéo sang bên, vẫn bộ vest trên người tôn lên nét nhã nhặn chủ nhân của nó, và, vẫn một cặp mắt lạnh lùng như lần cuối cùng nhìn cô ở sân bay.
Thủy Tiên đứng trước gương, nhìn cô gái đối diện mình. Mái tóc cô ấy ngắn ngang vai, được ốp nhẹ vào trong thay vì buông thõng mượt mà xuống đường eo nhỏ nhắn. Đôi mắt ấy vẫn ngấn lệ như chực khóc, nhưng đã hai năm nay nó không khóc, thay vào đó là sự lãnh đạm và lạnh lẽo hơn. Nhưng tất cả những đường nét trên khuôn mặt cô, bao giờ cũng chỉ có thể kết luận bằng một câu : “tinh tế và hoàn mĩ”.
Người ta bảo sao ấy nhỉ? Một khi cô gái đã cắt bỏ mái tóc bao nhiêu năm nuôi dưỡng của mình, hoặc là cô ta đang rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, hoặc là cô ta muốn cắt đứt tất cả những khổ đau và lưu luyến trong lòng. Nhưng có lẽ không phải, Thủy Tiên tuyệt tình cắt bỏ mái tóc ấy đã hai năm nay, vậy mà cô không nghĩ bản thân đã rũ bỏ được điều gì.
Giá như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-buon-dep-nhat/3264125/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.