Tối hôm ấy, trời có tuyết rơi nhẹ.
Giang Trạm quay trở lại, anh bước xuống xe với một chiếc ghế.
“Ghế này thoải mái lắm.”
Anh vỗ nhẹ vào chiếc ghế trên tay mình, đó là chiếc ghế mà anh đã tìm thấy ở công ty, nó có chiều cao rất phù hợp với Lâm Kiều.
Bề mặt ghế là lớp lông cừu ngắn màu đen, mượt như nhung, sờ lên rất thoải mái, bên dưới làm bằng chất liệu gỗ nhẹ, rất dễ để di chuyển.
“Cái này ngồi lâu cũng sẽ không bị mỏi.”
Anh đưa cô đến bên giá tranh, nhìn cô với ánh mắt như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
Lâm Kiều thấy vậy, trong chốc lát cô cảm thấy người con trai này cũng có nét đáng yêu.
Anh là một người rất chu đáo, hoạt bát lại còn tâm lí nữa.
“Cảm ơn anh.”
Cô nên cảm ơn anh chân thành hơn một chút.
“Không phải em nên mời anh một bữa cơm sao?”
Giang Trạm giúp cô lau sạch màu sơn trên tay.
Lâm Kiều nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cô lập tức chủ yeutruyen.net động ngồi thử lên chiếc ghế mềm mại anh vừa đem tới.
“Anh muốn ăn gì?”
Cô vừa dứt lời, anh theo phản xạ quay lại nhìn cô.
Anh chỉ đang nói đùa một chút thôi, không ngờ rằng Lâm Kiều lại đồng ý.
Thấy lông mày Lâm Kiều hơi nhướng lên, nhận ra phản ứng của mình có hơi kích động, anh bất lực mỉm cười. Anh thật sự đã trở thành một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch rồi.
“Được thôi. Em muốn ăn gì anh đều chiều theo ý em.”
“Anh không ăn được cay phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446255/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.