Lâm Kiều quay đầu lại nhìn Tiêu Duệ.
Cô đối mặt với ánh mắt của anh ta.
Anh ta rất nghiêm túc, ánh mắt sẽ không lừa dối.
Chỉ có điều Lâm Kiều không còn loại cảm giác tim đập thình thịch nữa rồi.
Dường như từ khi anh ta quay về, sự đè nén trong lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau buổi tối hôm đó, dường như cô cũng không còn nhớ tới anh ta nhiều như vậy nữa, hết thảy đều trở nên thông suốt.
“Đừng như vậy, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa đâu Tiêu Duệ.”
Cho dù không có Giang Trạm, bọn họ cũng sẽ không thể ở bên nhau.
Tình cảm muộn màng còn hèn hạ hơn cỏ cây.*
*: khi hai người ở bên nhau mà A không trân trọng B, đến khi chia tay A lại thấy B tốt nhất nên quay lại đối xử tốt với B, nhưng khi đó B đã chẳng còn tình cảm với A nữa rồi, ý câu này kiểu có không giữ mất đừng tìm.
“Thời gian thực sự có thể xóa nhòa tất cả, hình như em cũng không còn thích anh như trước nữa.”
Cô không nhìn anh ta nữa, quay người đi loay hoay với đống đồ của chính mình.
Tiêu Duệ đứng hình tại chỗ.
Anh ta đã từng nghĩ tới kết quả này nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng:
“Tất cả mọi chuyện đều có thể, tại sao chúng ta lại không thể?”
Lâm Kiều lướt qua anh ta, đi tới bên tường, giơ tay gỡ bức tranh treo chính giữa trung tâm xuống.
“Bởi vì em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446173/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.