<Warning: self-harm>
Lee Donghyuck trông coi tang lễ.
Cuối cùng Lee Jeno vẫn đến, Lee Donghyuck không đuổi anh, nhưng cũng không nói với anh một lời nào.
Lee Jeno đưa nước cậu mới uống, đưa gối để cậu dựa vào.
Bây giờ cậu chỉ là một con rối gỗ đã mất đi linh hồn.
Cậu nhìn qua trông chẳng có chút sức sống nào, đôi môi khô khốc, đầu tóc rối bù.
Lee Jeno chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy đau đớn cùng cực, hốc mắt bất giác đỏ lên.
Nhưng nỗi đau của anh không thể bằng được một nửa của Lee Donghyuck, anh biết.
Kẻ đẩy ngã bà nội của cậu cũng đến vào ngày hôm sau, hắn ta vừa lắp bắp vừa ăn năn giải thích với Lee Donghyuck, tôi thật sự đã không nhìn thấy, xin lỗi cậu rất nhiều, tôi không cố ý đâu, cậu, xin cậu hãy vượt qua bi thương này.
Vượt qua bi thương, Lee Donghyuck nghe thấy thì xém chút nữa bật cười.
Vượt qua, cậu phải như thế nào thì mới có thể bước tiếp đây? Cậu phải chấp nhận thế nào đây?
Cậu không nói một lời, người đàn ông nói lời xin lỗi rất nhiều lần, cuối cùng Na Jaemin tới kéo người đàn ông đi dưới ánh mắt của Lee Jeno.
Thời điểm Lee Donghyuck ngồi trên xe cứu thương, cậu nghĩ rằng bản thân nhất định sẽ đánh cái kẻ đã đẩy ngã bà cậu, hoặc là kiện hắn, tóm lại nhất định kẻ đó sẽ không thể sống yên.
Nhưng bây giờ bà nội đã qua đời. Hắn đã tự chủ động tìm tới cửa, nhưng cậu không còn ý định đó nữa, cũng không còn đủ sức lực để đứng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nohyuck-ngay-ha-giet-chet-cat-canh/224849/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.