Trong con ngõ nhỏ của ngôi làng vậy mà lại vang lên những tiếng ồn kinh thiên động địa.
Bà hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua.
"Ôi trời," Chiếc thìa rơi vào trong nồi làm súp bắn lên người bà, nhưng bà lại chẳng hề quan tâm, vội vã mang giày vào đi ra ngoài.
Bà đi rất vội, như thể sắp ngã sấp xuống vậy.
Bà vừa đi vừa quát lớn, "Tại sao lại vây quanh Donghyuck nhà chúng ta như thế, đừng có đẩy Donghyuck!"
Bà nội cố gắng muốn đẩy đoàn người đang vây quanh cậu ra, giọng nói của bà bị những câu hỏi ồn ào kia át đi mất.
Lee Donghyuck ôm chai rượu gạo, cậu vẫn nhạy cảm nghe ra được giọng của bà nội.
Rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu lên, bắt đầu vôi vàng đẩy đám người kia ra, "Bà nội ơi, bà ơi," Cậu hét, "Bà ơi, bà mau đi đi, đừng chen vào đây mà."
Ánh đèn flash dội đến khiến cậu không thể mở nổi mắt.
Cậu không thể đẩy đám người kia ra được, lòng Lee Donghyuck bắt đầu hốt hoảng.
Bà nội căn bản không nghe thấy tiếng cậu gọi, tiếng đám người kia liên tục chất vấn đã lấn át giọng nói của Lee Donghyuck.
Ngay phía trước bà là một người đàn ông đang giờ máy ảnh lên chụp, dáng người cao lớn, bà cố gắng đẩy hắn ta ra nhưng lại chẳng khác nào đang cố dịch chuyển một tảng đá lớn, nhưng bà vẫn ngoan cố muốn đẩy người đó ra, "Làm ơn tránh đường, để tôi đi qua đi mà.", bà vốn không đi giày cẩn thận, bị giẫm qua dẫm lại vài lần đã tuột ra, bàn chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nohyuck-ngay-ha-giet-chet-cat-canh/224848/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.