“Bùm”
Một tiếng nổ lớn thoáng qua tai, thân thể có cảm giác như đang không ngừng chao đảo, Phan Tuấn Vỹ mơ màng ngủ cố gắng mở mắt, nhưng anh không thể nhận ra mình đang ở đâu.
“Chủ nhân?”
Chống thân thể mềm nhũn gắng xuống giường, Phan Tuấn Vỹ mở cửa phòng, đi qua một hành lang dài hun hút rồi nhìn thấy mặt biển đen sẫm mênh mông mới giật mình nhận ra mình đang ở trên một con thuyền.
Đầu anh chỉ nhớ được đến đoạn hai người đang nóng bỏng dây dưa, kế tiếp đó anh lả đi như thế nào rồi làm sao lại đến đây thì trong đầu Phan Tuấn Vỹ anh lại chẳng còn chút ấn tượng nào hết.
“Kệ luôn, cứ đi tới coi sao.”
Kỳ thực Phan Tuấn Vỹ cũng chẳng lấy gì làm lo lắng đến hoàn cảnh của mình là mấy. Cái tên lúc nào cũng làm đủ trò tai quái kia tuy hơi có bị biến thái, nhưng từ xưa đến nay cũng chưa từng làm hại anh thực sự bao giờ, phen này tám phần mười lại là trò đùa dai quái đản nào của hắn cho coi, hay là muốn coi anh trông ngố như thế nào vì tìm không ra hắn đây.
Hứ, ta mà bị nhà mi dọa à, ai sợ ai chứ?
Củng cố lá gan, mò mò từ boong tàu tối như mực bước ra ngoài, ngay lúc Phan Tuấn Vỹ đang thận trọng quan sát động tĩnh xung quanh thì “bùm” một tiếng, một quả pháo hoa mỹ lệ đột nhiên phóng vút lên bầu trời đêm cao xa, những tia lửa đủ màu chiếu sáng cả con thuyền khiến Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noa-nhuoc-vui-suong-noa-nhuoc-dich-khoai-nhac/2101660/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.