Chương trước
Chương sau
Bệnh của Tiêu Nhược Lan đã có chút thuyên giảm nhưng cũng không thể như thế mà lên đường, nên chỉ còn cách tìm một khách điếm mà nghỉ ngơi lại vài ngày.
Ban đêm khi mọi người đã yên giấc, Tiểu Muội lại còn thức, một thân đã đứng trước phòng Vương Thúc Lang mà gõ cửa.
"Là ai?"
Bên ngoài cũng không lên tiếng chỉ đợi hắn mở cửa, Vương Thúc Lang cũng chẳng do dự gì mà mở lấy, và khi hắn thấy đến Tiểu Muội thì mặt đã hiện lên sự khó chịu.
"Sao lại là ngươi?"
Tiểu Muội không quan tâm biểu tình của hắn, nàng mỉm cười, nhanh tự tiện đã bước vào trong.
"Tiểu Muội mang cho chàng một ít canh bổ, chàng nên dùm khi còn nóng"
khi nàng ta lướt qua, hắn đã ngửi được mùi hương lạ đã cảm thấy có chút nghi hoặc, mặc dù đây không phải là hương dược, đã giờ nào rồi mà nữ nhân này còn mang canh cho hắn, thứ mà hắn lại chán ghét nhất là chưa có sự đồng ý của hắn, nữ nhân này đã dám tự ý bước vào.
"Cũng không còn sớm, ngươi về đi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi" Vương Thúc Lang lạnh giọng.
Không hiểu sao hôm nay Tiểu Muội lại rất lạ, không những không giận vì bị đuổi, trái lại miệng còn kéo cao mang theo vẻ dịu dàng.
"Tiểu Muội biết rồi! Vậy Tiểu Muội không phiền chàng nữa!"
Lời Tiểu Muội vừa dứt thì Vương Thúc Lang cũng cảm giác không đúng, đầu hắn có chút choáng, nhanh chân hắn đã đứng không vững mà khụy xuống, tay cũng nhanh chống lấy để giữ sức nặng của thân thể.
"A Thật! Chàng...sao vậy?"
Tay Tiểu Muội đã tiến đến giữ lấy vai hắn, Vương Thúc Lang nhanh tránh dịch người sang một bên.
"Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào bổn đế!" Hắn nghiến răng trong giận dữ.
Tiểu Muội không tỏ ra vô tội nữa, lại vô cùng bình thản:" Đây là do chàng ép ta trước!"
Lần này Tiểu Muội lại bước đến, tay hắn cũng không còn sức nữa, vì tránh mà đã loạng choạng ngã nhào xuống giường.
"Khốn Kiếp! Đúng...là hương dược" giờ hắn đã nhớ đến mùi hương lạ lúc nãy.
Tiểu Muội vẫn tiếp tục tiến, nhìn nam nhân mà nàng yêu chẳng thể kháng cự đang nằm trên giường, khom người nàng đưa tay chạm đến mặt Vương Thúc Lang, giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ là biến người nam nhân này trở thành của mình.
"Ta thật sự rất yêu chàng A Thật!"
Ánh mắt kinh tởm nhìn nữ nhân trước mặt, Vương Thúc Lang giờ chỉ muốn phanh thây xẻ thịt nữ nhân này ra.
"Khôn hồn...thì tránh xa bổn đế ra, nếu không bổn đế mà hồi phục...thì sẽ bâm ngươi ra thành vạn mảnh"
Chẳng để tâm, khi môi nàng ta đang từ từ hạ xuống sắp chạm đến môi Vương Thúc Lang thì hắn cố xoay mình tránh khỏi mà ngã khỏi giường, hắn cố lấy sức đứng dậy, đúng là một sỉ nhục, một hỏa đế như hẳn lại bị một phàm nhân tính kế, hỏa khí dâng trào khi Tiểu Muội kia chuẩn bị giữ hắn lại thì bàn tay hắn không biết lấy đâu ra lực đã nắm chặt cổ nàng.
"A...Thật!" Tiểu Muội không thể vùng vẫy dùng tay mình gở tay hắn ra nhưng không thành, rõ lúc nãy còn đứng không vững giờ lại lấy đâu ra sức lực thế này? Mặt nàng ta đã đỏ lên, nước mắt đã trào ra.
Thấy nàng ta thống khổ, Vương Thúc Lang chẳng chút để tâm mà vẫn lạnh giọng.
"Ngươi muốn chết để bổn đế cho ngươi toại nguyện"
Tưởng sẽ chết dưới tay Vương Thúc Lang thật, vậy mà đến lúc Tiểu Muội đã trợn mắt sắp không thể thở được nữa thì tay hắn đã buông nàng ra, ngã gục xuống đất Tiểu Muội đã rơi vào bất tỉnh, ra do là ý thức của Vương Thúc Lang trước kia đã ngăn hắn lại, có chút chán ghét cái bản thân lương thiện trước kia của mình, nhưng hắn hiện tại cũng chẳng làm gì được, bản thân vẫn còn bị trúng dược, hắn cũng nhanh bước ra khỏi căn phòng được xem có thứ mà hắn kinh tởm này.
"Nương...tử!"
Là giọng Thúc Lang bên ngoài, có chút khó hiểu lúc nãy chẳng phải chàng ấy đưa ta về phòng, đã đuổi đi vậy mà giờ này lại chạy đến, ta ngồi dậy đưa tay mò đường, cuối cùng tay đã chạm đến được cửa mà mở lấy.
Kẹt! Cửa vừa mở ra thì một thân thể đã nhào đến người ta mà ôm lấy, cảm giác cả người vô lực đang dựa vào thân ta để đứng trụ nên ta cũng vươn tay đỡ chàng.
"Nương...tử! vi phu bị Tiểu Muội tính kế"
Cái giọng điệu này như thể Thúc Lang đã trở về như trước kia vậy chẳng lẽ chàng ấy đã nhớ ra ta rồi!
"Thúc Lang là chàng sao? Chàng đã nhớ lại rồi!"
"Ừ! Xin lỗi nàng, bấy lâu nay...vi phu đã làm nàng lo lắng mà còn làm tổn thương,vi phu...thật đáng trách"
Ta mừng rỡ cuối cùng chàng cũng đã nhớ ra ta nhưng chuyện lúc nãy chàng nói là gì bị Tiểu Muội kia tính kế.
"Nàng ta đã làm gì chàng?"
"Ta bị trúng hương dược...làm toàn thân không còn sức nữa!"
Nói xong tay chàng cũng không giữ được nữa, khi thân chàng khụy xuống ta cũng nhanh đỡ lấy mà từng chút, từng chút mò đường đến giường.
Khi Thúc Lang nằm xuống là lúc ta cũng ngã nhào lên người chàng, định rời đi thì giọng chàng lại vang lên.
"Để yên nào...nương tử!"
Ta cũng ngoan ngoãn thuận theo, giờ Thúc Lang đã nhớ lại thật làm ta an lòng, thế điều ta lại để tâm là hỏa đế có xuất hiện nữa không? Thật ra dù biết cả hai là một nhưng vì hơi lạ lẫm nên ta cũng có chút bài xích với chàng ấy, bằng chứng là ta chưa thể để cho chàng ấy ngủ chung được, mà nhắc mới nhớ hỏa đế lần trước ta hỏi chàng ấy về chuyện tiền kiếp thì chàng ấy lại không chịu trả lời ta, rõ là đang giấu giếm cái gì đó.
Không bao lâu sau nghe được tiếng thở đều, Vương Thúc Lang giờ đã cảm thấy tứ chi đã có sức lực trở lại, hắn choàng tay qua ôm lấy con miêu nhỏ dễ bị lừa kia mà hiện lên nụ cười ranh mãnh.
"Ngốc nghếch quá!"
Tay ôm chặt bảo bối trong lòng, môi hắn chạm nhẹ đến trán nàng một cái, sau đó môi từ từ hạ xuống môi nàng rồi dừng lại đó, nhẹ nhàng hôn lấy, sự thỏa mãn đã lan tỏa khắp mặt, hắn cũng hạ mi mắt dần chìm vào giấc ngủ.
==========================
Sáng hôm sau, bàn tay ta sờ soạn trong vô thức vẫn cảm nhận được một gương mặt thân quen, hôm qua không hiểu sao ta đã ngủ mất đi, giờ cảm nhận và hồi tưởng gương mặt của chàng khi tỉnh dậy mỗi buổi sáng, cảm giác quen thuộc này thật làm người khác cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Ưm! Thúc...Lang"
Vương Thúc Lang cũng mở mắt, vừa lúc hắn nghe bảo bối của mình gọi, mắt nàng vẫn híp chưa tỉnh hẳn, cong khóe môi đầy dịu dàng, điều đầu tiên hắn làm là hôn lên má nàng.
"Nàng đang dụ dỗ vi phu sao nương tử nhỏ bé của ta"
Ai kia vô thức dụi nhẹ mặt vào cổ hắn, điều này làm một nam nhân đã nhịn thịt lâu ngày như Vương Thúc Lang càng khó chịu đựng hơn, giờ hắn đã tỉnh hẳn, sự va chạm thân mật đó khiến cả người hắn đã nóng lên.
"Bảo bối! Nàng biết mình đang đùa với lửa không?"
Khẽ mở mắt trong cơn mê ngủ, theo thối quen ta loạng choạng đã ôm ghì lấy cổ chàng mà khẽ thủ thỉ vào tai:" Thúc Lang! Yêu chàng lắm!" Loading...
Vừa dứt câu ta đã bị ai kia đè dưới thân, vẫn chẳng chút tỉnh táo, ta khẽ mỉm cười, đưa tay đã vô tình chạm đến mặt chàng.
"A..." Ta khẽ rên vì môi Thúc Lang chợt chạm đến cổ ta.
Sự nhiệt tình, cái hôn làm cả người ta tê dại, ta cảm nhận được sự nồng nhiệt của chàng khi bờ môi kia cứ thế mà hôn lấy những nơi khác, giờ ta đã hoàn toàn tỉnh hẳn nhưng khi ta nhận ra thì trung y đã bị cởi ra, tay Thúc Lang đã kéo dây yếm ở cổ xuống, cảnh xuân trước mắt cũng lộ ra, ngượng ngùng ta đưa tay giữ mảnh yếm để che lại, nhưng đã bị bàn tay chàng ngăn lại, giọng chàng cũng khàn khàn bên tai.
"Ngoan nào! Vi phu sẽ thật nhẹ nhàng"
Dù cảm giác không đúng lắm nhưng khi môi Thúc Lang lại chạm lấy một bên của nơi bồng đảo cùng bàn tay không ngoan mà xoa nắn một bên còn lại, đã khiến ta hô hấp càng trở nên dồn dập.
"A...Thúc...Lang"
"Cốc! Cốc!" Theo tiếng gõ cửa là giọng của Điềm Thấu vọng vào:" Mạc tướng quân! Người đã dậy chưa?"
"Đợi...đợi ta một chút" Ta bối rối lẫn xấu hổ cũng nhanh đẩy chàng ra mà ngồi dậy.
Còn Vương Thúc Lang khi nghe tiếng của kẻ phá đám kia thì mặt hắn đã đen thui nhưng cũng ráng phải nhịn xuống.
" Nương tử! Để ta giúp nàng"
Theo lời nói hắn cũng cẩn thận giúp nàng mặc lại y phục, thấy đã ổn thì mới lếch cái mặt âm u đi mở cửa, nhưng khi cửa được mở mặt hắn lại trở nên khá bình thường còn có chút ngượng ngùng:" Điềm Thấu...cô nương dậy sớm thật".
Thấy hắn mở cửa Điềm Thấu lúc đầu cũng ngạc nhiên nhưng nhớ hai người này là phu thê thì đây vốn là lẽ thường, mà sao tự nhiên hắn lại khách sáo với nàng thế kia? Điệu bộ như trở lại tên thư sinh lúc trước.
"Thật ngại! Ta cứ tưởng chỉ có Mạc tướng quân, không ngờ có cả Vương đại phu đây!"
"Khụ! Từ giờ ta và nương tử sẽ ngủ chung...nên Điềm Thấu cô nương không cần đến gọi nàng dậy nữa!"
Nghe Vương Thúc Lang nói thể như một lời nhắc nhỡ, Điềm Thấu cũng hiểu mà nhẹ gật đầu:" Vậy ta không làm phiền nữa, Vương đại phu cùng Mạc tướng quân nếu xong thì ra dùng bữa sáng".
Vương Thúc Lang cười nhẹ, khi Điềm Thấu quay đầu rời đi hắn cũng nhanh thu lại nụ cười.
=============================
"A...Thật! Tiểu Muội xin lỗi...chàng!"
Tiểu Muội giọng đầy vẻ hối lỗi mà nhìn lấy hắn chờ mong sự tha thứ, Vương Thúc Lang ngồi đó chỉ quan tâm đến những cây thuốc trên bàn mà chẳng thèm nhìn lấy nàng ta, cũng không trả lời.
Thấy vậy Tiểu Muội đã rưng rưng nước mắt:"A Thật...chàng đừng giận Tiểu Muội nữa...chỉ vì Tiểu Muội quá yêu chàng thôi!"
Nữ nhân đáng chết này mới tối qua còn muốn phi lễ với hắn giờ lại tỏ ra như mình là người đáng thương, làm Vương Thúc Lang càng chán ghét vô cùng, cộng thêm hắn đang chuyên tâm để đều thuốc trị mắt cho nương tử mình mà nữ nhân này cứ lãi nhãi như âm hồn bất tán, thật phiền phức hắn chẳng thể tập trung được nên cũng nghiến răng buông từng chữ: "Cút cho ta!"
Xanh mặt, theo phản xạ Tiểu Muội đã lùi chân lại một bước nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
"Chàng...hãy tha thứ cho Tiểu Muội đi, đừng lạnh nhạt...đừng bỏ rơi Tiểu Muội mà!" Nàng ta đã khóc thút thít.
Nắm chặt tay, Vương Thúc Lang chỉ muốn giết quách cái nữ nhân vô liêm sỉ này.
Thấy Vương Thúc Lang im lặng, nàng ta bèn liều, đưa tay ôm ngay Vương Thúc Lang từ phía sau: "Tiểu Muội không tin...một chút cảm giác với Tiểu Muội chàng cũng không có"
Hắn đen mặt, cơn giận thật đã vượt khỏi đầu, bắt lấy bàn tay nàng ta, hắn đứng dậy, hất mạnh tay làm Tiểu Muội đã té nhào.
"A!" Đau đớn nàng ta đưa khuôn mặt đau thương nhìn hắn vừa oán trách vừa tủi thân.
Vương Thúc Lang lại như hung thần, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của hắn làm Tiểu Muội hoảng sợ thật sự, nàng ta cúi mặt chẳng dám nhìn đến hắn nữa.
"Biến khỏi mắt ta! Từ giờ đến mai bổn đế không muốn thấy ngươi nữa!"
Ngay lúc Sở Lăng đi ngang qua đã nhìn thấy tất cả, thật ra hắn cũng chẳng lấy làm quan tâm, mặc dù thấy tên Vương Thúc Lang này cứ quái quái thế nào ấy, nhưng đó cũng là chuyện của người khác hắn cũng lười để tâm, trong lòng lại cười đầy hàm ý mà nghĩ mấy tên tướng công của nữ nhân đó đúng là ra trò đấy!.
Hắn chưa đi được bao xa thì một tên thuộc hạ của hắn cũng cùng lúc xuất hiện.
"Chủ nhân! Bọn người của Tác quân sư đã đuổi đến nơi rồi!"
"Đúng là không làm ta thất vọng nhỉ!" Cong khóe môi, Sở Lăng buông câu hờ hửng, ngoảnh mặt đi về phòng.
Tên thuộc hạ thấy vậy mặt hắn cũng hiện lên chữ ngốc, sao chủ nhân hắn lại cười như biết rồi vậy! Thay vào đó là vẻ mặt lo lắng mới đúng chứ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.