Tưởng chừng thoát được ai ngờ mới bước tới cửa thì thân đã không muốn bước nữa, mặt dù ta rất muốn đi nhưng cơ thể lại không tự làm chủ được, thật tên điên này có phải con người không? Hết nói năng hàm hồ giờ đến cái thứ tà môn ngoại đạo gì khi hắn đã dùng lên người ta, luôn bắt buộc ta không thể phản kháng.
"Còn chơ ra đó làm gì? Lại đây giúp ta lau người"
Thật giận hết sức, hắn giờ còn xem ta như tỳ nữ của mình nữa.
"Sao ta phải làm? Tướng công ta còn chưa có cái đặc quyền đó"
"Giờ ngươi không còn quyền lựa chọn đâu, đừng làm bổn ma chủ ta bực mình, lại đây!"
Như một mệnh lệnh lập tức chân ta đã đi đến hắn, đứng sát bên hắn khi y phục đã được cởi ra phần trên, mùi máu đã xông đến mũi, vải băng trên người hắn đều đã ướt đẫm phần lưng, biết bao nhát đao trên người hắn, vết cũ dồn thêm vết mới, thật làm người khác phải khiếp sợ.
"Nghe nói ngươi là tướng!" Hắn chợt hỏi ta.
Ta vừa xử lý vết thương cho hắn cũng chỉ ừ một tiếng.
"Đợi ta hồi phục, có lẽ nên đi ôn lại chuyện cũ với phụ thân ngươi"
Ta không hiểu, tên này thật quen biết phụ thân ta sao? Ta còn nghĩ những gì hắn nói trước đây đều là bịa ra thật phi lí.
"Ngươi thật biết phụ thân ta?"
"Nhiều năm về trước đã biết phụ thân ngươi rồi, còn cứu thê tử hắn một mạng "
"Mẫu thân ta sao? Nhưng người đã mất lúc ta còn rất nhỏ?"
"Vậy sao? Lúc đó mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686839/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.