Thế đó! tình thế của ta cùng Đông Thành Lam Nhi hiện giờ là ngồi trong một cỗ xe ngựa rộng lớn, nội công đã bị phong bế, cộng thêm tay bị trói chặt, nhìn đường nào cũng giống như gia nô sắp bị bán đi, còn ba nữ nhân kia thì không ngừng sụt sụi khóc, làm ta phải đau cả đầu, tất nhiên cái người ngồi đối diện ta cũng không có nhẫn nại mà nghe.
"Câm miệng lại hết đi, khóc cái gì mà khóc kia chứ!"
Bọn họ đã hoảng sợ mà ngưng lại thật, ta cũng vì thế mà có thể nhắm mắt dưỡng thần.
"Này Mạc Tử Cách!"
"Gì?"
Không mở mắt, ta vẫn trả lời, Đông Thành Lam Nhi giọng điệu đã có chút lo lắng.
"Ngươi...nghĩ bọn chúng sẽ đưa ta đi đâu vậy?"
"Ngươi hỏi ta, ta sẽ hỏi ai?"
"Gì chứ? Ngươi là một đại tướng quân, đoán việc như thần vậy mà không đoán ra"
Đông Thành Lam Nhi đã hùng hổ lớn tiếng, khẽ mở mắt, ta cũng chẳng có gì phải phát hỏa như nàng ta.
"Ta là tướng, việc đoán quân cơ là thường tình, chứ không phải là thần phật, cái gì cũng biết, thay gì cứ đoán già đoán non, thì đợi sẽ có kết quả nhanh thôi!"
Sau câu nói của ta thì xe ngựa đã dừng lại thật, màn cũng được vén lên, một tên hắc y đeo mặt nạ đã nhanh đẩy bọn ta xuống xe.
"Mau lên! Chủ nhân còn đang đợi đấy!"
Trời cũng sắp tối, trước mắt ta là một khách điếm.
"Vào nhanh lên!"
"Hu...xin tha mạng..."
Hắn xô đẩy, ba nữ nhân kia đã run đến mức bước còn không vững, Đông Thành Lam Nhi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686828/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.