Chương trước
Chương sau
Linh Huyệt Môn.
Trước đại sảnh rộng lớn đã tập hợp khá đông đúc người, có thể nói là đến vị trí đứng cũng thật khó khăn, Tô Tô đứng đối diện với họ, nhìn lướt qua một lọt những gương mặt đang hiện hữu, có người đã gia nhập Linh Huyệt Môn khá lâu lẫn những người mới vừa vào cách vài ngày trước.
"Hôm nay ta triệu tất cả mọi người ở đây là thay lời chủ nhân có chuyện cần nói với các ngươi"
Không nhốn nháo, một tiếng động nhỏ cũng không có, họ vẫn nghiêm túc lắng nghe.
"Chủ nhân quyết định giải tán Linh Huyệt Môn này"
Lần này thì có chút hoang mang trên gương mặt của từng người, họ nhìn nhau mà không biết chuyện gì, Tô Tô không đợi họ lên tiếng hỏi mà vẫn tiếp.
"Chủ nhân đã quyết sau này đến Ly quốc sống, có thể sẽ không bao giờ về Tấn quốc nữa, cho nên người muốn biết, nếu ai theo người thì theo, còn không thì có thể tự do tất nhiên chủ nhân sẽ thưởng cho mỗi người một phần phí sinh nhai hậu hỉnh để không lo lắng về sau"
Dứt lời Tô Tô cũng nhanh đảo mắt nhìn, sự hoang mang, chút lượng lự dường như chẳng có ai quyết định được chính bản thân mình cần gì.
"Ta là người của chủ nhân, chết là ma theo người, nhất quyết sẽ theo người rồi"
Hồng y cũng đưa bộ dạng lười biếng, che miệng ngáp mà lên tiếng, khi chân cũng bước lên phía trước một bước, thấy thế những người khác cũng ồ ạt bước theo.
"Ta cũng theo chủ nhân"
"Ta cũng vậy! Ta theo chủ nhân, ta theo..."
Ngay sau đó là một trận nhốn nhào kẻ ho to đi theo còn người không dám nhút nhít thì ở lại, tính ra cũng hơn phân nữa đã đi theo, Tô Tô thấy thế cũng khá hài lòng, vì chủ nhân vốn người tuy máu lạnh nhưng đối với thủ hạ cũng không đến nỗi quá tàn nhẫn tuyệt tình, kết quả của sự trung thành này là bởi họ đã tìm được một vị chủ nhân tốt.
===========================
"Nghe nói Tấn Triệu hắn đã vào cung, hắn quyết kháng chỉ!"
Đặt quân cờ trắng trong tay xuống, lời lẽ Ly Quân Nhuẫn có khá ý châm chọc mang theo hài lòng.
Tác Thác Nghiêm cũng tiện tay đặt thêm con cờ đen tiếp theo xuống mà chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
"Tây Cẩn Triệt cũng về Tây quốc rồi! Hai tên này là đang thể hiện lòng yêu nương tử như thế nào ư!"
"Ngươi cũng hợp ý ta đó, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai tên đó đúng là thật tâm thật ý, chưa chắc có ai có thể làm vậy"
"Ngay cả ngươi?"
Tác Thác Nghiêm chợt hỏi ngang, Ly Quân Nhuẫn cũng chẳng có gì mà nghĩ ngợi.
"Nàng xứng đáng!"
Một lời của hắn như nói nếu là Ly Quân Nhuẫn hắn thì đánh đổi tất cả vì nàng cũng xứng đáng, Tác Thác Nghiêm nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, hắn lại tiếp tục hạ cờ, trong khi đó Vân Thẩm Sư tự giờ vẫn như người không tồn tại, vẫn ngồi đó thưởng thức miếng ngọc bảo bối của mình, hắn cũng không muốn góp chuyện vào, mặc Tấn Triệu hay Tây Cẩn Triệt bọn hắn có kháng lệnh thành hay không? Chỉ cần nương tử của hắn vì chuyện đó mà đau buồn, hắn quyết sẽ không để hai tên kia đến gần nàng nữa bước.
"Vân Thẩm Sư! Ngươi là vui đến không còn gì để nói rồi sao?"
Tác Thác Nghiêm hỏi mà mắt chẳng nhìn lấy, Vân Thẩm Sư hắn cũng chỉ chú tâm vào miếng ngọc mà giả vờ.
"Vui gì?"
"Thật dễ dàng cho ngươi quá! Nếu ta mà là nương tử thì ngươi mà đợi chết tâm đi"
Nhắc đến chuyện đó, Ly Quân Nhuẫn cũng cảm thấy khó chịu, không ngờ tên này lại được tha thứ dễ dàng như vậy.
Đương nhiên là Vân Thẩm Sư hắn vui đó, gánh nặng suốt nhiều ngày qua đã tan biến, giờ có lấy dao kề cổ hắn, hắn cũng thà chết chứ không để nương tử của mình phải đau lòng nữa.
"Sao vậy? Đang ganh tỵ với ta?"
Lần này Vân Thẩm Sư đã dồn cái nhìn của bản thân đến hai nam nhân đang ngồi chơi cờ kia, tất nhiên Ly Quân Nhuẫn cũng dừng hẳn động tác khi vẫn còn giữ con cờ trong tay, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đến con người đang đầy vẻ đắc ý kia.
"Hoang tưởng! Vị trí của ai trong lòng nàng đều như nhau, bổn vương lại hạ mình mà ganh tỵ với tên thương gia cỏn con như ngươi sao?"
"Ra Thất vương gia xem thường tại hạ đến vậy? Nhưng cớ gì người cao cao tại thượng như vương gia lại chịu sống chung với bọn ta vậy?"
Lời lẽ mang đầy vẻ khiêu chiến, Ly Quân Nhuẫn đã chau mày.
"Ngươi nghĩ, bổn vương muốn chung sống cùng ngươi sao? Không phải vì Cách Nhi thì ngươi cũng không có cơ hội ở đây mà cuồng ngôn đâu!" Loading...
Khẽ thở ra, Tác Thác Nghiêm chưa kịp mở lời can ngăn thì thủ hạ của hắn đã xuất hiện cung kính.
"Bẩm chủ nhân! Tướng quân ngài ấy đang đánh nhau cùng công chúa Đông Thành"
"Cái gì?"
Cả ba con người không hẹn mà giật mình cùng đồng thanh.
Trong khi đó.
Ta không nghĩ hôm nay sẽ có kẻ sống người chết, nhưng trận đánh này dù kết quả ra sau ta cũng quyết dạy cho nữ nhân này một trận, Đông thành Lam Nhi cũng khá là háo chiến, với vẻ mặt đầy sát khí kia, dù thân thể cũng đầy thương tích chẳng khác gì ta nhưng ác niệm muốn giết chết ta thật dễ dàng mà nhìn thấy được.
"Hừ! Mạc Tử Cách! Nếu hôm nay ngươi chết trong tay bổn công chúa, xem như phúc khí ba đời của của nhà họ Mạc ngươi rồi!"
"Cuồng ngôn!"
Keng! Một tiếng vang mạnh, kiếm của ta đã hạ mạnh xuống, Đông Thành Lam Nhi cũng kịp đỡ lấy, hất mạnh tay dù kiếm đã bị đẩy ra nhưng một đường kiếm khác lại nhanh hạ xuống, một kẻ đánh một người đỡ cho đến khi mũi kiếm của Đông Thành Lam Nhi đâm tới, ta né được một mũi, còn lại mũi khác cũng cùng lúc đâm tới, không kịp tay ta cũng nhanh bất lấy.
"Mạc Tử Cách! Ngươi nghĩ tay không có thể chống trọi được đao kiếm?"
Lực trên tay giữ kiếm đã tăng lên, người ta cũng theo đó mà bị đẩy lùi vài bước, nắm chặt kiếm trong lòng bàn tay, giờ mùi máu từ lòng bàn tay chảy ra đã xông đến mũi, theo đó mà chảy dài trên đất.
"Cứu mạng à..."
Bất chợt ở đâu đã xuất hiện ba nữ nhân đang bị đuổi chạy thục mạng về phía bọn ta, còn kêu cứu thảm thiết, buông mạnh kiếm ra, ta nhìn Đông Thành Lam Nhi.
"Tạm dừng tại đây đi!"
"Ngươi đừng mơ"
Keng! Đông Thành Lam Nhi này như phát điên, lao về phía ta, thật nàng ta không biết bản thân đang đứng ở tình thế nào sao? Đẩy mạnh nàng ta ra lần nữa thì ba nữ nhân kia đã chạy đến.
"Cứu...cứu chúng tôi với..."
Một thân nhếch nhác, nước mắt đầm đìa, đầu tóc rối bời, cả ba chỉ đơn thuần là những dân nữ bình thường, khi họ núp sau người ta mà cầu cứu thì bọn hắc y nhân đeo mặt nạ kia cũng đã bao vây tứ phía.
"Thêm hai mỹ nhân nữa sao? Lần này chủ nhân sẽ rất thỏa mãn"
Ánh mắt đầy sát khí, Đông Thành Lam Nhi đã vung kiếm trên tay lên.
"Lũ khốn! Dám phá chuyện của ta, để bổn công chúa tiễn các ngươi xuống hoàng tuyền mà thỏa mãn.
Bọn hắc y đeo mặt nạ nhanh xông đến bắt người, ta vừa đánh vừa thủ để vệ những người phía sau, thì ở đâu lại nhảy ra thêm một số hắc y nhân bịt mặt nữa, ta thật không biết hôm nay là vận xui gì? Nhưng không như ta nghĩ, bọn hắc y nhân bịt mặt kia lại đứng về phía bọn ta mà đang sống chết với bọn đeo mặt nạ kia.
Một trận hỗn loạn, ta có lẽ đã quá khinh thường bọn hắc y đeo mặt nạ này rồi! Chiêu thức của chúng rất cổ quái, và hơn thế nữa võ công của bọn chúng phải nói đã xếp tầng cao thủ, chớp mắt nhìn lại là xác chết la liệt, bọn chúng chỉ mất có vài khắc đã giết sạch bọn hắc y bịt mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.