Tiểu vương gia xem xét những mảnh vỡ trên mặt đất cười nhẹ nói: "Cũng không có gì, bất quá cái chén này là cống phẩm của triều đình, ngày hôm qua hoàng a mã mới ban cho cho ta. Dám phá hư cống phẩm, nặng nhất cũng chỉ bị khép vào tội danh bất kính, cùng lắm là mất đầu thôi." 
Ta bị dọa đến mồ hôi lạnh cũng túa ra, run rẩy đứng lên xem xét những mảnh vỡ trên đất. 
Thật là, mới có nửa ngày, làm chủ tử quả không dễ dàng gì. 
Bất quá..... 
Không thể yếu thế, tuyệt đối không thể! 
Xoay người lại, ta cố nói cho thật hợp tình hợp lí: "Ai kêu ngươi dùng cái chén này? Ta có nói muốn dùng cống phẩm sao?" 
"Ngươi là chủ tử, đương nhiên muốn dùng vật quý báu. Càng quý báu càng tốt." 
Nhìn nụ cười gian tà của hắn, ta bỗng thấy sôi máu, ức không chịu được. 
"Hảo, hảo, chuyện này coi như bỏ qua đi." Hắn nhẹ buông một câu 
May mắn tiểu vương gia cũng không phải kẻ quá chấp nhất. 
Ta cùng hắn ở trong thư phòng ngây người nhìn nhau một hồi, rốt cuộc ta cũng phải lên tiếng: "Bản chủ tử phải đi ra ngoài ngoạn." 
Tiểu vương gia hì hì cười: "Làm chủ tử là phải toàn diện, ta cũng không muốn làm phiền ngươi nhiều. Nhưng hiện tại đúng là thời điểm tốt để ngươi luyện tự (luyện viết)." 
"Luyện tự?" Ta kêu to, thật không thể tin được. 
Nguyên vốn tưởng rằng rời khỏi gia môn là có thể rời xa ác mộng, ai ngờ... 
Tiểu vương gia gật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai/1910338/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.