Chương trước
Chương sau
Gắt gao chế trụ thân cây giờ phút này tay chân rốt cục cũng buông ra. Không ngờ vừa động một chút, toàn thân bỗng nhiên lại bắt đầu đau nhức. Đã qua một đêm dài, trên cây đã đọng sương sớm, ta vô ý trợt té xuống.....

Tiểu Vương gia lại tươi cười sáng lạn. Hắn cười vô cùng đắc ý: "Ha ha, còn chưa cần dùng đến cột gỗ ngươi đã ngoan ngõan leo xuống."

Không xong! Lại bị lừa.

Ta nghẹn một bụng khí, ngay cả sức để giơ tay lên hung hăng đánh hắn một cái cũng không có.

Tiểu Vương gia đưa tay ra ôm ta kéo lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm cổ của ta, cau mày nói: "Cả người đầy bụi, ta khả như thế nào ăn?"

"Vậy ngươi sẽ không muốn ăn!" Ta lớn tiếng trả lời, ước gì hắn lập tức bỏ tay ra khỏi người ta.

Nhớ tới lời nói lúc sáng của hắn xem ta như món khai vị, ta liền kinh hãi khiếp đảm.

Tiểu vương gia hướng ta lạnh lùng trừng: "Hình như có người đã quên là hắn phải bị phạt, còn dám ở trước mặt ta rống to."

Bị phạt?

Nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn không hề đơn giản của tiểu Vương gia, ta bỗng nhiên một trận suy yếu, im lặng ngậm chặt miệng.

Tiểu Vương gia ôm ta bước ra khỏi tiểu viện. Nhìn hắn một đường đi thẳng qua hoa viên tối, ta rốt cục nhịn không được hỏi: "Uy, ngươi muốn ôm ta đem đi đâu?"

"Chính là nơi này."

Còn chưa thấy rõ rang đang ở chỗ nào, tiểu Vương gia không hề báo trước đã buông tay, khiến ta cứ thế rớt xuống.

"Ùm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, ta đang ở giữa hồ nước lạnh như băng.

May mắn hồ nước cũng không sâu, ta hơn nửa ngày, mới từ hồ nước đứng thẳng dậy, cả người không ngừng run rẩy.

Tiểu Vương gia thản nhiên đứng ở trong đình cạnh hồ nước, tủm tỉm cười nhìn ta. (gian wá!)

"Ngươi điên rồi? Lạnh quá đi!" Ta thật sự tức giận, dùng âm lượng đủ để toàn bộ người trong Vương phủ bị đánh thức rống to lên.

Tiểu vương gia bình thản nói: "Ai kêu ngươi không nghe lời dám trốn tránh ta?"

Người này thật sự là vô cùng xấu tính. Vương phủ người nào cũng xấu cả!

Ta không muốn cùng hắn so đo, hùng hùng hổ hổ tiến về phía đình hắn đang đứng.

"Ùm!

Ngay lập tức, ta lại bị trúng một cước rớt trở lại hồ nước lạnh băng.

Cả người ướt đẫm lần thứ hai vất vả đứng lên.

Tuy rằng tính tình của ta luôn ôn hòa (chỗ nào? O_o),nhưng là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất mà.(đại ý chắc là theo kiểu câu "Con giun xéo mãi cũng quằn") Ta cả người phát run, chỉ vào tiểu Vương gia mắng to: "Hỗn đản! Ngươi làm cái gì vậy hả?"

Tiểu Vương gia đột nhiên cười rộ lên, phát ra thanh âm mềm nhẹ mê người: "Ngọc Lang, ngươi có lạnh hay không? Ta cho ngươi đi lên được không?"

Bất quá ta giờ phút này đã vô cùng tức giận, hơn nữa lúc sáng vừa mới bị hắn ăn làm sao dễ dàng như vậy mắc mưu. Nghe xong lời của hắn, ta lập tức lớn tiếng "Hừ", nghiêng đầu sang chỗ khác tỏ vẻ ta không tin hắn.

Tiểu Vương gia ngồi xổm bên cạnh hồ nước, khẽ cười nói: "Chỉ cần ngươi cởi y phục trên người ra, ta sẽ đem ngươi lên, cho ngươi quay về phòng nghỉ ngơi." (có điên mới tin anh, tiểu dâm tặc! í, em chỉ chửi *hộ* thui mà >.<) Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ngáp dài: "Đêm đã khuya, ngươi cũng đã mệt nhọc cả ngày, đừng ương bướng như vậy chứ?"

Ta đâu chỉ vậy, là vừa mệt, vừa đói, vừa chua xót, vừa đau!

"Ngươi cởi đi, ta muốn nhìn bộ dáng trần trụi trong hồ nước của ngươi một chút."

Tiểu Vương gia giả bộ hiền lành.

Đáng tiếc hắn đã không biết, tính tình của ta một khi gặp chuyện sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

"Ngươi mơ đi!" Ta quay đầu trừng mắt tiểu Vương gia: "Ta sẽ không cởi quần áo!"

"Không cởi ta sẽ không cho ngươi đi lên."

Chợt nhớ tới lời nói phu tử đã dạy, ta lúc này khẳng khái nói: "Đại trượng phu khả sát bất khả nhục!"

Chính vì sự kiên cường bất khuất của mình mà đắc chí hết sức, tiểu Vương gia sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.

Hắn đứng lên, phất tay áo nói: "Hừ, một tên nô tài, cũng dám nói như vậy với ta." Trong giọng nói, cư nhiên mang theo một chút gì đó hèn mọn.(lộ bản chất rồi anh ơi!)

Nhất thời, ta toàn thân chợt lạnh, nói không ra lời.

Lời nói hèn mọn như vậy, tựa như lưỡi dao đâm vào ngực của ta. Tới Vương phủ đã nhiều ngày như vậy, ta tựa hồ đã quên mất bản thân chỉ là một tiểu nô tài thấp hèn.

Mấy ngày liên tiếp khoái hoạt chơi đùa thật đã không còn ý thức chuyện gì nữa.Phu tử trước kia tận tình khuyên bảo dạy ta rất nhiều đạo lý, cư nhiên lúc này lại khiến ta vô cùng sáng tỏ tất cả mọi chuyện.

Lời nói của tiểu Vương gia, ta nghe vào trong tai, thoáng như tình thiên phích lịch.(sấm sét giữa trời quang)

Nguyên lai, cho tới nay, ta bất quá chỉ là một tiểu nô tài. Ở trong mắt tiểu vương gia, ta chỉ là kẻ ngu xuẩn mặc hắn đùa bỡn như một thứ đồ chơi.

Vô luận như thế nào cũng không thể thay đổi, ở trong mắt tiểu Vương gia, ta chỉ là một hạ nhân đê tiện thấp hèn. Hắn giữ ta bên cạnh, cũng như dưỡng một con cẩu canh cửa. Cho dù cẩu có tốt như thế nào, rốt cuộc cẩu vẫn là cẩu. (tớ hận nhất đọan này, anh Vương gia dám khinh thường em:()

Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng một chỗ, ta cũng không rõ vì lẽ gì mình lại tức giận đến như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào trong ánh mắt.

Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: "Như thế nào? Muốn tạo phản?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.