Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng một chỗ, ta cũng không rõ vì lẽ gì lại tức giận như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào tronh ánh mắt.
Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: "Như thế nào? Muốn tạo phản?"
Nếu là ngày thường, ta đã sớm hô to đứng lên. Chính là thời điểm này lại không có lên tiếng.
Lần đầu tiên biết, nguyên lai giận quá mức ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có một dòng nhiệt lưu cuồn cuộn trong lòng ngực. Tiểu vương gia dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt khi nói hai chữ "nô tài" làm ta bỗng nhiên cảm thấy được, ở trong mắt của hắn, ta chỉ như ruồi muỗi không đáng để tâm.
Tiểu vương gia trừng ta nửa ngày, bỗng nhiên cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thực không có cách nào bắt ép ngươi được, lên đây đi, đêm cũng đã khuya lắm rồi ngươi không thấy lạnh sao chứ?" Hắn đưa tay ra với ta có ý kéo ta lên.Tiểu vương gia tươi cười luôn tuấn mỹ làm cho ta mê muội.
Ta chớp mắt, nhiều ngày như vậy, đối hắn chợt có cảm giác thân quen. Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, đúng là từ nhỏ đã quen được thị hầu, nay lại ở trước mặt ta nhẫn nhịn cầu hòa. Được rồi, ta cũng không phải là kẻ dễ giận như vậy.
Nam nhân bụng dạ không nên hẹp hòi. Ta quyết định đại nhân đại lượng nhận lời xin lỗi của hắn.
Vừa định nắm lấy tay tiểu Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai/1910321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.