“Vương gia, lực đạo như vậy được chưa?”
“Cũng được.” Y ôn hòa trả lời một câu, nhanh đến mức mặt tên nô tài này phải toát mồ hôi.
Vân Phi Nhật khóe miệng mỉm cười, tiểu nô tài này gần đây đã thay tính đổi nết. Khi y hồi phủ thì hấp tấp cung nghênh; khi y muốn xuất môn, liền tự tay pha cho y trà đặc để y tỉnh táo. Y than nóng, hắn liền nhanh tay cầm quạt quạt cho; y rét run, hắn lại gấp đến độ cởi y phục choàng vào người y; lập tức xoa bóp tay chân cho y, so với bình thường thì còn thân mật hỏi han vài câu.
“Ngày mai ngươi không cần đến hầu hạ nữa.”
Kiều Nghênh Phong sắc mặt cứng đờ, tay đang xoa bóp cũng ngừng lại một chút.
Vân Phi Nhật cười dài nói: “Ngươi quay trở lại quét hoa viên là được rồi, ta thấy việc ở bên cạnh ta, ngươi là làm không quen.”
Kiều Nghênh Phong nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với Vương gia. Lúc này hắn còn muốn cẩn thận hầu hạ gấp mấy trăm lần bình thường, chẳng biết sao Vương gia lại chán nữa.
“Cầu Vương gia cho Nghênh Phong đi theo hầu hạ ngài, Nghênh Phong pha trà, xoa bóp, cái gì cũng có thể làm.”
“Ai cũng có thể pha trà, xoa bóp.”
“Vương gia từng nói rằng cả hai thứ Nghênh Phong làm đều đặc biệt tốt.”
“Ta nói một chữ, tiểu nô tài ngươi đáp lại một câu, rốt cuộc ai là chủ tử?”
Kiều Nghênh Phong lập tức câm miệng, thế nhưng để đáp ứng chuyện của ma ma khiến hắn ngày đêm đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tai-tinh-nhan/94930/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.