Lúc về đến thành phố đang là giờ tan tầm, vậy mà xe cộ trên đường lạirất ít, cứ một đoạn lại có một nhóm người chặn xe để kiểm tra, nhưng họkhông phải cảnh sát.
Nhìn thấy xe của Phương Diệc Thành, mộtnhóm người đi tới, dẫn đầu là Tần Tống. Phương Diệc Thành hạ kính xexuống: “Thiếu gia, đang bận sao?”
Tần Tống như ngồi trên đốnglửa vì đại ca của anh ta sau khi nghe cuộc điện thoại của A Hổ đã chongười bao vây thành phố C. Trong đám thuộc hạ chỉ có số ít là biết dungnhan của Cố Yên, nên anh ta và đại ca phải đích thân đi tìm. Nhìn thấyPhương Diệc Thành, anh ta như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống, nhưng maymà vẫn kìm nén được cơn tức giận: “Phương Cục trưởng, ngài thật có phúcđấy!”
Nói đoạn, anh ta quay sang Cố Yên: “Chị dâu!”, anh ta nói như gằn ra từng chữ. “Đại ca tìm chị vất vả lắm đấy.”
Chưa nói xong thì một chiếc Land Rover lao vút tới, chỉ cách Phương Diệc Thành chưa tới một mét mới phanh gấp lại.
Sát khí đằng đằng.
Hơi men của ly rượu lúc nãy giờ mới phát tác, Cố Yên ngà ngà say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra gương mặt lạnh lùng đang đanh lại vì tức giậncủa Lương Phi Phàm qua lớp kính xe. Thôi thế là hết, cô thầm than.
Phương Diệc Thành thấy anh ta bước xuống xe và lôi Cố Yên đi thì định đi tớingăn lại, nhưng bọn Tần Tống đã đứng chắn, ngầm ý: “Tránh xa người yêucủa đại ca tao ra” nên anh chỉ có thể đứng nhìn.
Lương Phi Phàmmở cửa, dìu cô lên xe, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/203969/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.