Cuối thu, lá rơi xào xạc.
Cả toà nhà đều có thể nghe thấy tiếngquát tháo của Lương Phi Phàm: “Tôi muốn dỡ hết nơi này! Lũ các ngườiđúng là đồ bỏ đi! Một đám bác sĩ tồi! Các người chết hết đi cho tôi!”.Nói xong, anh rút súng ra thật. Trần Ngộ Bạch đưa mắt, Kỷ Nam vội giơtay lên gạt súng ra, làm một động tác xoay người nhẹ đoạt lấy súng. Dung Nham và Tần Tống ngay lập tức bước đến, mỗi người một bên giữ chặtLương Phi Phàm. Lương Phi Phàm giống như một con sư tử bị chọc giận,chân tay múa may, giãy giụa như muốn xông lên vặn đầu viện trưởng xuống.
Lúc này Lý Vi Nhiên như bước từ trên trời xuống, đi sau anh là Cố Minh Châu với sắc mặt lo lắng. Bọn Trần Ngộ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
“Cậuđiên cái gì vậy?” Cố Minh Châu lấy chiếc túi xách trong tay đập túi bụilên mặt Lương Phi Phàm lúc đó đang tức giận. “Bây giờ cậu trách bọn họthì có ích gì! Hãy để đợi họ mẹ tròn con vuông rồi nói! Lũ vô dụng cácngười mau cút về phòng mổ chờ lệnh! Nếu em gái tôi có mệnh hệ nào, tôisẽ chôn sống đám bác sĩ vô dụng các người!”
Sự mắng nhiếc vàthanh âm trong trẻo của Cố Minh Châu đã làm dịu lại những ồn ào trongphòng. Lương Phi Phàm đã bình tĩnh lại. Dung Nham và Tần Tống từ từbuông tay ra. Anh ôm đầu ngồi sụp xuống. Viện trưởng thấy tình thế nhưvậy, vội vàng dẫn đám bác sĩ về để tiếp tục hội chẩn.
Bốn tiếngtrước, Cố Yên bị vỡ nước ối nên được đưa vào đây. Sau khi kiểm tra,xương chậu mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299322/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.