Hôm đó là ngày Cố Bác Vân sang châu Âu làm phẫu thuật.
Tại sânbay ồn ào, phía sau Cố Bác Vân có một nhóm đông các bác sĩ, y tá đitheo, tinh thần và sắc mặt của ông rất tốt. Sắp đến giờ đăng ký, Cố Minh Châu cứ lưu luyến mãi, ánh mắt nhìn xung quanh. Cô nhẹ nhàng an ủi ông: “Em ấy từ nhỏ đã rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu cha. Nơi màTang Tang bố trí cho em ấy ở rất an toàn, cha cứ yên tâm. Đến khi chatrở về, con nhất định sẽ bảo em đến đón cha, được không cha?”
Cố Bác Vân không muốn nói những lời khiến người khác thất vọng kiểu như có đi mà không có về, nên chỉ cười mà không gì. Ông quay người định đi thì ở phía sau bỗng có một giọng nói quen thuộc và trong trẻo cất lên: “Cha ơi!”
Cố Minh Châu và Cố Bác Vân cùng ngạc nhiên quay người lại.
Đúng là Cố Yên rồi.
“Con ngủ quên mất, ha ha!” Cố Yên luống cuống đi đến, bỏ găng tay ra, nắmlấy tay của Cố Bác Vân: “Cha ơi! Cha đi bình an nhé! Con ở đây chờ chatrở về.”
“Con bé này…” Cố Bác Vân hơi nghẹn lời. Lâu lắm rồi ông không gặp cô con gái bé bỏng này. Nếu ông không bước xuống khỏi bàn mổ, thì đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con.
Cố MinhChâu nhẹ nhàng an ủi cha không nên xúc động. Cố Yên vội cùng chị mỗingười một câu khuyên cha. Môi Cố Bác Vân run run, vỗ vỗ vai cô. Cố Yênđột nhiên cười và bước lên ôm lấy cha, cô nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299321/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.