Giờ ăn tối, không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, mấy lần Cố Yên mượn cớ đilấy thêm cơm, thêm canh để trốn xuống bếp hít thở không khí.
Ngược lại, Cố Bác Vân và Cố Minh Châu đều rất nhẹ nhõm, hai người vừa ăn cơmvừa ung dung trò chuyện, dáng vẻ rất tự đắc, có điều, trong lòng haingười vẫn đang chiến đấu với nhau rất ngoan cường.
Cuối cùng thì Cố Yên cũng bứt rứt không chịu được nữa, cô đặt bát cơm xuống, vừathành khẩn vừa mềm mỏng nói: “Cha, con và Phi Phàm quyết định tổ chứcđám cưới ngày Mười lăm tháng sau.”
“Ừ.” Cố Bác Vân buông một lời rồi tiếp tục gắp thức ăn.
Cố Yên đã chuẩn bị hết những lời để phản bác lại sự phản đối của cha nhưng xem ra lần này là công cốc, cứ ấp úng mãi nói không nên lời.
“Vậy… cha sẽ đến chứ?”
“Ngay cả chuyện đại sự suốt đời, con còn không thèm hỏi ý kiến ta thì ngườicha như ta cần gì phải đến nữa. Chị con đến là được rồi.” Cố Bác Vânvững chãi như núi, không vội vàng cũng không chậm chạp, trong chốc látđã nắm được thóp của Cố Yên.
Cố Yên cuống quýt: “Không phải đâu cha, đương nhiên con vẫn nghe lời cha.”
“Vậy cha bảo con không được lấy Lương Phi Phàm nữa!” Cố Bác Vân đặt mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, gằn giọng nói.
Cố Yên thấy cha bị kích động lại càng buồn hơn, nước mắt chảy dài, cô nói: “Cha, những chuyện trước đây con đều biết cả, Lương Phi Phàm đã cứucha, đã đem con đi. Nhưng như thế có quan trọng gì đâu? Anh ấy đối xửvới con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299310/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.