Cố Yên tắm xong, vừa lau mái tóc ướt vừa bước vào phòng, ngoài ban côngcó đốm sáng lờ mờ của đầu thuốc lá. Cố Yên đẩy cửa bước ra, nhẹ nhàngquở trách: “Chị… đừng hút thuốc nữa!”
Cố Minh Châu đang thấtthần, khi điếu thuốc trong tay bị Cố Yên giật lấy cô mới tỉnh táo đôichút. Mặc kệ Cố Yên dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở, cô cười và nóigiọng khàn khàn của người hút thuốc: “Tiểu Yên, mấy đêm nay chị đều mơthấy dì Nguyễn. Dì ấy dặn dò chị phải tổ chức đám cưới cho em thật chuđáo… Hôm nào chúng ta đi thăm dì ấy nhé, chắc hẳn dì ấy không yên tâm về em. Trước kia dì ấy thường nói, khi chúng ta kết hôn phải thế này thếkia, bây giờ… cuối cùng cũng kết hôn thật, dì ấy nhất định sẽ cảm thấyrất vui.”
Cố Yên vắt khăn tắm lên vai, ngồi xuống bên cạnh CốMinh Châu, gật đầu không nói. Dì Nguyễn, người bạn thân nhất của cô vàchị gái, tại sao lại không hiện về trong giấc mơ của cô nhỉ? Cố Yên thởdài rầu rĩ.
“Em cảm thấy cuộc đời mình đau khổ nhất khi nào? Khi mẹ mất hay khi dì Nguyễn mất?” Giọng Cố Minh Châu rất mông lung trongđêm tối.
Cố Yên nhắm mắt lại, suy nghĩ rất lâu rồi khẽ đáp:“Thực ra, cái chết không phải thứ khiến em đau khổ nhất. Con người airồi cũng phải chết… Lúc em đau khổ nhất là khi Phương Diệc Thành bỗngnhiên biến mất. Lúc đó cha bị đưa đi rồi, dì Nguyễn thì ngã bệnh, chịsuốt ngày không có ở nhà, mỗi ngày em đều thấy mâu thuẫn, muốn anh ấyquay về nhưng lại hận anh ấy…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ro/1299308/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.